- Trang chủ
- Vạn Cổ Long Đế
- Chương 40: Chém chết hắn?
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lưu Vũ
Nhận lời mời khiêu chiến?
Chém chết hắn?
Trong mắt Triệu Long chợt bùng lên sát ý. Phấn khích đến mức cực điểm!
Phấn khích đến mức toàn thân run rẩy!
Sự tồn tại của Lâm Thần đã từng khiến hắn ta chỉ có thể ngước lên nhìn.
Thiên kiêu số một Đại Thương quốc!
Sau đó thì sao? Thăng nhãi kia cũng lưu lạc đến kết cục bị phế đấy thôi!
Hiện giờ, hắn lại dám khiêu khích mình ngay tại lôi đài này!
Điều này làm cho Triệu Long không giấu nổi dã tâm của mình.
Giết chết Lâm Thần! Lấy đầu Lâm Thần! Lập uy cho mình!
“Nếu ngươi chủ động tìm chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!"
Triệu Long ngoắc ngón tay với dáng vẻ kiêu ngạo đến cực điểm, chế giêu: “Nếu ta không thể làm thịt ngươi trong vòng ba chiêu thì ta sẽ quỳ xuống gọi ngươi là ông nội ngay tại đây!”
Chuyện Lâm Thần khôi phục thực lực còn chưa kịp truyền tới Hoàng Thành.
Hiện giờ nhà họ Lâm còn không tự lo cho mình được thì làm gì còn tâm tình tiếp tục đuổi giết Lâm Thần?
Vậy nên Triệu Long mới cho rằng Lâm Thần là một kẻ tàn phế.
Thật ra thì dùng ba chiêu để đối phó với một kẻ tàn phế là hơi nhiều.
Lâm Thần từ từ đi lên lôi đài, đứng sừng sững trên cao.
Nuốt Nuốt trên vai hắn nhe răng với Báo Lưỡi Dao Gió: “Trừng cái gì trừng, đợi lát nữa Thụ ca moi hai tròng mắt của ngươi ral”
Sau khi bị khiêu khích, Báo Lưỡi Dao Gió rít gào liên tục, sát khí bùng nổ.
Tô Thành thấy vậy thì cũng chế giễu: “Lâm Thần, ta đã thấy tìm chết, nhưng chưa từng thấy tìm chết giống như ngươi. Dù cho người mất niềm tin vào cuộc sống, thì cứ tùy tiện tìm một sợi dây thừng treo cổ là được rồi, cần gì phải... đi tìm mất mặt ngay trước mấy nghìn người ở đây?”
Lâm Thần cười lạnh đáp: “Tô Thành, Triệu Long...” “Sao hả? Sợ rồi hả?” Triệu Long sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này: “Sợ cũng vô dụng thôi, ngươi đã ứng chiến rồi, có nghĩa là
cuộc chiến sinh tử đã thành lập.”
“Không phải, ý ta là hai người các ngươi cùng lên đi!” Lâm Thần gắn từng chữ một, giọng điệu trầm thấp.
“Hai bọn ta cùng nhau lên?” Tô Thành ngạc nhiên, rồi nhịn không được cười to: “Lâm Thần, đầu óc ngươi hỏng rồi hả?”
“Nếu không dám thì lăn xuống đi!” Lâm Thần lạnh nhạt nói.
Trong mắt Tô Thành chợt hiện lên sát ý: “Lâm Thần, ngươi đúng là không biết xấu hổ, tự tìm đường chết!”
Bị khiêu khích liên tiếp vài lần, với tính tình kiêu ngạo của Tô Thành, sao có thể chịu đựng được?
Hắn ta chính là thất hoàng tử của Đại Thương quốc!
Lúc Lâm Thần còn là thiên kiêu số một, Tô Thành bị áp chế dữ dội, không dám hó hé một chút nào.
Bây giờ Lâm Thần chỉ là một tên tàn phế, vậy mà còn dám liên tục khiêu khích mình.
Không tự tay chém chết hắn thì sao có thể xua tan mối hận trong lòng?
Cứ như vậy, trên lôi đài xuất hiện một màn chưa từng có.
Tô Thành, Triệu Long, Lâm Thần, ba người cùng nhau đứng trên lôi đài.
Tất cả người xem đều cảm thấy một màn này có chút hoang đường!
Ngay cả Từ Khôn cũng hơi nhướng mày.
Vốn dĩ là một trận chung kết, lại biến thành cảnh tượng thế này.
Ngay cả hắn ta cũng không ngờ.
“Đấu lôi đài cũng là đấu sinh tử, trong cuộc chiến không màng sống chết!”
Triệu Vô Ky quát to: “Dưới sự chứng kiến của mấy nghìn người xem ở đây, dù là ai sống ai chết cũng không được trả thù, nếu không sẽ dựa theo thiết luật của Hoàng Thành, xử trảm không tha”
Những lời này tương đương với việc chặn đường lui của Lâm Thần.
Lên lôi đài sinh tử mà còn muốn sống đi xuống lôi đài?
Nằm mơ đi thôi!