- Trang chủ
- Ngạo Thị Thiên Địa
- Chương 120: Doãn Băng Hinh
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Cao Thiết
Nhưng vũ kỹ của hắn tương đối kỳ lạ, nên Trác Dật trong khoảng thời gian ngắn mới bị áp chế như vậy.
Hai người lại quá chiêu, Doãn Băng Hinh đã dần dần có chút không kiên nhẫn, không khỏi khẽ cau mày.
Đợi cho hai người lùi lại, Doãn Băng Hinh đột nhiên ngữ khí có chút lãnh đạm nói:
- Trác Dật, đối phương chỉ là nhân giai tam phẩm, ngươi lại mất nhiều thời gian như vậy, thôi để ta đến đi.
Nói xong, Doãn Băng Hinh cũng không chờ Trác Dật trả lời, nhẹ nhàng bước tới, sau một khắc liền hiện tại ở giữa hai người.
Trác Dật thấy sư muội của mình dĩ nhiên chắn trước mặt, vẻ mặt cũng sửng sốt, bất quá hắn hiểu rõ tính cách của nàng, nên cũng không có phản bác. Thoáng điều chỉnh hô hấp. liền lùi lại phía sau, nhắc nhở:
- Sư muội cẩn thận, vũ kỹ của người này có chút cổ quái.
Không để ý tới lời nhắc nhở của Trác Dật, Doãn Băng Hinh nhìn Mạnh Hùng, tức giận nói:
- Ba chiêu, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, trận thi đấu này liền tính ta thua.
Mạnh Hùng vốn nhìn thấy một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện ngăn cản hai người tỷ thí, liền có chút kinh ngạc. Nhưng khi hắn nghe được ngôn ngữ khinh miệt của nàng, nhất thời hai mắt đỏ bừng, lửa giận không ngừng bốc lên.
Cũng không quản đối phương là chỉ là một tiểu cô nương, khí thế trên người Mạnh Hùng lại bộc phát, huyết mạch sôi trào, trong miệng không ngừng gầm lên giận dữ, tiến về phía Doãn Băng Hinh.
Phách vương chi nộ hỏa.
Thức cuối cùng trong Phách Viêm Tam Thức lúc này được Mạnh Hùng không chút bảo lưu đánh ra.
Đối mặt với công kích như bài sơn đảo hải, sắc mặt Doãn Băng Hinh bất biến, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ quát một tiếng, chợt chém ra.
Ầm!
Theo thế tấn công mãnh liệt của Mạnh Hùng, thân thể khổng lồ bỗng nhiên bay ngược ra, liên tiếp lui bảy tám bước mới dừng lại được.
Biến hóa này nhất thời khiến mọi người thất kinh, ai có thể ngờ một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười năm, mười sáu tuổi dĩ nhiên dễ dàng hóa giải được công kích cực mạnh của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng ổn định lại thân hình, cũng kinh ngạc nhìn thiếu nữ vẻ mặt lãnh đạm trước mặt.
Bất quá Doãn Băng Hinh tựa hồ không muốn để Mạnh Hùng có cơ hội, thân hình lại chớp động, liền tới trước mặt Mạnh Hùng, trong miệng nói:
- Đây là chiêu thứ hai, cẩn thận!
Phanh!
Đối mặt với công kích sắc bén như vậy của Doãn Băng Hinh, Mạnh Hùng miễn cưỡng vận đấu khí đánh ra một quyền.
Thế nhưng vừa rồi chiến đấu với Trác Dật, lại thêm một chưởng lúc trước bị Doãn Băng Hinh đánh tan, giờ lại ráng xuất chiêu nên tự nhiên không thể chịu đựng được công kích của đối phương.
Quả nhiên , thân thể cao lớn của Mạnh Hùng bị một chưởng này của Doãn Băng Hinh đánh tan, bất quá Doãn Băng Hinh tựa hồ khong muốn buông tha, cước bộ điểm nhẹ, thân hình lại đuổi tới.
Bàn tay biến đổi đánh tới Mạnh Hùng ở giữa không trung.
Mọi người đối với biến cố bất thình lình đều không kịp phản ứng.
Mạnh Hùng nếu như bị trúng một chiêu này, ít nhất cũng phải nằm trên giường mấy tháng.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, đồng thời một cổ khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt tập trung về phía Doãn Băng Hinh.
- Một tiểu oa nhi, xuất thủ không ngờ tàn nhẫn như vậy!
Nương theo tiếng nói truyền đến, một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất ở giữa Doãn Băng Hinh cùng Mạnh Hùng, đồng thời đánh ra một chưởng, chạm lên bàn tay Doãn Băng Hinh.
Khi thân ảnh kia xuất hiện ngăn cản Doãn Băng Hinh hạ thủ, một đạo nhân ảnh khác cùng đồng thời tới bên cạnh Mạnh Hùng, một tay đỡ lấy hắn, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Doãn Băng Hinh bị đột phá công kích, thân thể mảnh mai bị bay ngược ra.
Trác Dật đối với biến hóa này cũng là kinh ngạc không thôi.
Nhưng hắn vẫn kịp thời phản ứng, vận khởi đấu khí, nhanh chóng đi tới bên cạnh Doãn Băng Hinh, giúp nàng ổn định thân hình.
Sau khi hai người rơi xuống đất, Trác Dật không khỏi quát lạnh:
- Ai dám xuất thủ đánh lén?
Nương theo âm thanh của Trác Dật phát ra, mọi người chỉ thấy giữa sân đột nhiên xuất hiện một lão giả, lúc này đang chắp tay sau lưng, lãnh đạm nhìn hai người Trác Dật cùng Doãn Băng Hinh.
Doãn Băng Hinh lúc này đã ổn định thân hình, tỉ mỉ quan sát đấu khí bên trong, phát hiện không bị tổn thương gì. Một chưởng kia của đối phương tựa hồ chỉ là mượn lực đạo của nàng để đánh lui nàng mà thôi.
Bất quá , mặc dù là như vậy , trong lòng Doãn Băng Hinh cũng là kinh ngạc vạn phần.
Nàng tin tưởng dưới tình huống vừa rồi, nếu là một địa giai cao thủ tuyệt không thể hóa giải toàn bộ công kích của mình, rồi lại đem tất cả trả lại cho nàng.
Trong nháy mắt, nàng liền cảm thấy trên người lão giả trước mặt phát ra một cổ khí thế cường đại.
Cỗ khí tức này mạnh mẽ tới mức khiến trong lòng Doãn Băng Hinh phát ra ý niệm không thể phản kháng.
Nghĩ tới đây , Doãn Băng Hinh không khỏi hai mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Thiên giai cường giả!
Ý niệm này xoay chiển trong đầu Doãn Băng Hinh.
Làm sao có thể? Một Huyền Thiên Tông nho nhỏ sao có thể có thiên giai cường giả tồn tại? Lẽ nào có bí mật gì không muốn người khác biết được?
Nghĩ tới đây, trong lòng Doãn Băng Hinh càng khiếp sợ vô cùng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, muốn nhanh chóng nói tin tức này cho cốc chủ. Nếu Huyền Thiên Tông tồn tại thiên giai cường giả tọa trấn, vì sao lúc trước chưa từng để lộ ra tin tức?
Không chỉ là hai người Doãn Băng Hinh cùng Trác Dật, ngay cả mấy người Đoạn Nhạc, mặc dù thực lực chênh lệch, nhưng khí thế mạnh mẽ phát ra trên người lão giả vừa rồi, bọn họ cũng chưa từng thấy qua.
Khí thế đó mặc dù có không phát ra về phía bọn họ, nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.
Khí tức mạnh như vậy là từ lão giả này phát ra?
Đây là ý niệm trong đầu mấy người Đoạn Nhạc. Lấy năng lực của bọn họ tự nhiên vẫn chưa thể nhận ra người này là một thiên giai cường giả.
Mà lúc này Mạnh Hùng đã bị một kích của Doãn Băng Hinh, mặc kệ thương thế trên người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thân ảnh đứng bên cạnh mình.
Người kia cũng vui vẻ nhìn hắn.
Sau một lát, Mạnh Hùng dần chuyển sang vui mừng, muốn lên tiếng nói chuyện thì động phải vết thương, không khỏi ho khan kịch liệt.
Bất quá, Mạnh Hùng vẫn nhận ra người này, đó chính là Hàn Phong đã xa cách hai năm qua.
Hai năm không gặp, Hàn Phong cao hơn không ít, lúc này tuy chưa tròn mười bốn, nhưng so với thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi cũng không khác biệt.
Hàn Phong nhìn thấy bộ dáng của Mạnh Hùng, liền lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ một viên linh đan đưa cho Mạnh Hùng, mà hắn cũng không chút do dự nuốt vào miệng.
Sau đó, Hàn Phong buông Mạnh Hùng ra, trực tiếp đi tới giữa sân, qua bên cạnh lão giả, đánh giá một nam một nữ trước mặt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh dị, nhất là cô gái vừa rồi càng cảm thấy kinh ngạc vì tu vi đấu khí của nàng.
- Các ngươi là ai? Vì sao xuất thủ ngăn cản ta?
Doãn Băng Hinh nhìn lão giả vẻ mặt lãnh đạm đứng giữa sân, cưỡng chế sự kinh hãi trong lòng, ngữ khí chuyển sang bình thản nói.
Hàn Phong thờ ơ liếc mắt nhìn Doãn Băng Hinh rồi chợt lạnh giọng nói:
- Trong lúc tỷ thí, thụ thương là khó tránh khỏi. Nhưng ngươi dĩ nhiên nhân lúc đối phương mất đi lực chiến, lại hạ thủ, thì hơi quá đáng rồi đó.
- Hừ! Tài nghệ không bằng người chỉ có thể trách chính hắn!
Mặc dù có sợ hãi thiên giai cường giả ở bên, nhưng Doãn Băng Hinh vẫn quật cường phản bác.
Lúc này lão giả lại thản nhiên nói:
- Tuổi còn nhỏ lại xuất thủ tàn nhẫn như vậy, thật không biết sư phụ của ngươi giáo dục ngươi ra sao?
- Ngươi!
Doãn Băng Hinh nghe lão giả nhục mạ sư phụ của mình, nhất thời không nhịn được tức giận, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là thiên giai cường giả, liền kiềm nén lại, nắm chặt bàn tay tới mức trắng bệch.
- Mặc kệ các ngươi là ai, chuyện vừa rồi dừng ở đây, hiện tại mời các ngươi rời khỏi nơi này.
Hàn Phong giơ tay tiễn khách.