- Trang chủ
- Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà
- Chương 22: Edgar
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: LamPhuc Lct
Trước khi tới nơi này hắn chỉ nghĩ nếu thôn này không có gì dạy cho hắn thì hắn sẽ rời đi hoặc thôn này không chào đón hắn cũng sẽ không ở lì nơi này, nhưng hiện tại khác biệt, chỉ cần họ không uy hiếp tính mạng hắn cho dù đuổi hắn cũng không đi.
Bước vào thôn hắn cảm giác áp lực biến mất, tới gần trung tâm thôn đang có một đại thúc đang nhìn hắn và cười!
“ có thể lên đây thì chắc rằng ngươi cũng có sức mạnh nhất định, có thể nói cho ta biết ngươi tới nơi này làm gì chứ, à tự giới thiệu ta tên là Edgar”
“ đại thúc hảo, ta tên Lâm sáu tuổi, thuyền nhà ta bị hải tặc đánh chìm một năm trước ta may mắn còn sống và trôi dạt vào một đảo nhỏ, ở đó ta sống hơn nửa năm sau đó ta nhặt được chiếc thuyền nhỏ và ra khơi, hòn đảo ta gặp đầu tiên là đảo này”
Đại thúc nghe hắn bảo sáu tuổi khóe miệng giật giật: “ ngươi chắc rằng mình sáu tuổi, phải biết để có thể leo lên đây ít nhất phải có sức mạnh nhất định mới có thể thành công”: trong lòng thì nổi sóng, sáu tuổi đã mạnh như vậy thì sau này bất khả hạn lượng, một hạt giống thật tốt cơ thể được rèn luyện khá tốt còn có mùi của trái ác quỷ.
Càng quan sát hắn cẩn thận thì đại thúc Edgar càng kinh hãi, chỉ tu luyện một mình trên cô đảo mà có sức mạnh như vậy thì thiên phú thật khủng bố, có lẽ hắn không nói dối từ lúc hắn lên đảo ta đã phát hiện và quan sát hắn hơn nửa năm tới nay tiến bộ của hắn thật kinh khủng.
Lâm vẫn đang bán manh, nhưng trong lòng thì chập chờn hắn thấy đại thúc này quan sát hắn với ánh mắt kỳ lạ làm hắn rùng mình, nếu hắn biết trong lòng đại thúc đang nghỉ gì nhất định sẽ toát mồ hôi, hắn còn không biết hành động của hắn từ lúc lên đảo đã bị người quan sát, cũng may hắn chỉ tu luyện và tu luyện không làm gì khác người, cho dù có chiến đấu thì hắn cũng chỉ giết lấy đồ ăn chứ không giết hại lung tung.
Bởi theo hắn cảm giác những con quái vật canh chừng xung quanh thang dây không phải phục kích người trên xuống mà bảo vệ những sinh vật khác lại gần giống như một nhiệm vụ, và từ lần thử nghiệm đầu tiên hắn đã biết những con có nhiệm vụ bảo vệ thang dây sẽ liều mạng sống để bảo vệ tới phút cuối cùng vì thế hắn chỉ có thể giết bọn nó để leo lên, cũng là lý do này làm hắn lo lắng nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa cảm giác được thôn dân và đại thúc trước mặt có một tia bất mãn nào.
“ đại thúc đừng nhìn ta cao lớn nhưng ta chỉ có sáu tuổi, có lẽ do những bài huấn luyện gia tộc truyền thừa từ xưa cho nên nhìn ta phát triển khá nhanh”: hắn đổ lỗi cho gia tộc hắn bịa ra dù sao họ cũng không có nên làm gì có ai làm chứng đâu với lại một đứa nhỏ sáu tuổi nếu không có thứ gì dẫn đường thì hắn làm sao biết huấn luyện như thế nào.
Kiến thức là phải có cơ sở mới làm được những thứ cao cấp hơn, không biết cơ sở thì như thế nào mạnh lên không có kiến thức cơ bản thì giống như một đứa trẻ sơ sinh, sau đó đi đứng nói cười mặc dù là bản năng nhưng vẫn phải học và tập trong vô thức, lý luận về việc tu luyện mạnh lên cũng vậy nếu không có ai dạy thì làm sao biết chạy bộ sẽ gia tăng thể lực và tốc độ, hít đất tăng sức mạnh cánh tay, nếu không có ai dạy hoặc học kiến thức này từ phương diện khác thì không có bất kỳ ai sinh ra đã biết điều này cả.
Cho nên hắn đổ tất cả lý do lên gia tộc mà hắn bịa ra, sau khi nghe hắn nói thì đại thúc lâm vào trầm tư, thế giới này có rất nhiều gia tộc truyền thừa lâu đời họ có những bí mất tu luyện cơ thể được truyền lại từ xa xưa có lẽ đứa bé này cũng có gia tộc như thế nhưng theo ta biết dù cho các gia tộc lớn và lâu đời nhất cũng không có bài huấn luyện nào mạnh như vậy nếu không phải do bài huấn luyện thì, một thiên phú hắn quá tốt làm ít lợi nhiều, hai do năng lực trái ác quỷ của hắn thêm thành, và từ khi bí mật quan sát Lâm hắn cảm thấy đứa bé này cố gắng vượt qua bạn cùng lứa rất nhiều, nửa năm hắn hầu hết thời gian dành cho tu luyện và chiến đấu nếu những đứa trẻ trên mười tuổi hắn còn cảm giác đó là cố gắng còn đây mới sáu tuổi hắn cảm giác đây là một con quái vật và thiên phú của hắn cũng quái vật.