.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lời Phi Lộ
Trên điện đèn lửa lắc lư,Lý Tư Tư thu ba lấp lánh,yêu kiều cười nói:
-"Nguyễn quý sứ,giờ ngươi hài lòng chưa? Tề vương thân ngay không sợ bóng xéo,sợ gì cái chiếu yêu kính,nhưng cái mình không muốn, đừng có đổ vào tay người, các hạ dùng chiếu yêu kính khiêu khích quân thần Đại Đường, cô gia đối với ý đồ của ngươi rất có hứng thú." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Bọn võ quan nhao nhao lên phụ họa.
Lý Huyền cười nói:
-"Công chúa nói không sai,ngươi Hán chúng ta có một câu nói:"Nhận mà không trả là phi lễ".Nguyễn quý sứ đã dùng chiếu yêu kính phân rõ trung gian của bổn vương,bổn vương cũng phải trả lại mới được"
Dứt lời,hắn cầm chiếu yêu kính xoay lại, chiếu thẳng về hướng Nguyễn Đạo Khiêm.
Thanh quang lóe lên,Nguyễn Đạo Khiêm vẫn không hề thay đổi.
Lý Tư Tư nhíu màu,cảm thấy rất ngạc nhiên, mắt sáng lên, quét nhìn tứ phía dò xét,dường như đoán được Sở Dịch trốn ra khỏi Trầm Uyên Ngư, giờ đang ở gần đây.
Nhưng biển người mênh mênh, như dò kim đáy bể,không biết nơi nào mà tìm.
Sở Dịch không nhịn được cười:
-"Lý Tư Tư ơi là Lý tư Tư, ta coi thường ngươi, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.Ngươi đánh ta trả, giờ xem như hòa vậy."
Trong đại điện, mọi người nhìn nhau, thần sắc cảnh giới.
Đường Nguyên tông mỉm cười:
-"Được rồi, cười đùa đên đây là đủ rồi,Nguyễn quý sứ hiến bảo, một tấm lòng chân thành, trẫm rất vui mừng..."
-"Điện hạ!"
Lý Tư Tư bỗng nhiễn đứng dậy,cười nói:
-"Chiếu yêu kính kia nếu thật có thể chiếu ra yêu ma mới là hàng thật giá thật.Thất ca cùng Nguyễn quý sứ đều là trung thần nghĩa sĩ,làm sao nhìn ra uy lực của kiếng?Nên để cho các vị sứ tiết ấn chứng một lượt, không họ lại bảo Chân Tích quốc đem đồ giả đến tiến cúng cho hoàng thượng,làm trò cười cho thiên hạ thì sao?"
Thu ba lưu chuyển, nàng nhếch miệng lên cười:
-"Thất ca,lần trước huynh trong phủ bắt được một con yêu tình còn gì? tiện thể dẫn đến đây, xem chiếu yêu kính có chiếu ra nguyên hình của ả không, để điện hạ cùng bá quan, sứ tiết được biết thần lực của kính?"
Lý Huyền vỗ tay cười nói:
-"Đúng rồi,nếu không nhờ công chúa nhắc, bổn vương cũng quên mất."
Nói đến đó, từ ngực rút ra một cái ngọc bình tỏa ánh bích lục,nhẹ nhàng lắc một cái, từ đó lập tức tuôn ra một đạo bạch quang.
Quang ảnh như sóng,dần đần hóa thành hình một người nằm trên đất,áo trắng như tuyết,thanh lệ như họa, chính là Yến Tiểu Tiên.
-"Tiên muội!"
Sở Dịch trong lòng đại chấn, vừa kinh ngạc vừa tức giận,đến hô hấp cũng muốn ngừng, không ngờ nàng cuối cùng cũng lọt vào tay của Lý Tư Tư?Còn Tiêu vãn Tình thì sao? không biết sống hay chết?
Chiêu này của Lý Tư Tư rất thâm độc, biết chắc hắn đang ở quanh đây,nên có ý lấy Yến Tiểu Tiên ra dụ hắn.Sở Dịch biết rõ như thế, nhưng vẫn không nhịn được muốn xông ra, bỏ mặc tất cả cứu nàng.
Đại thần cả điện há mồm líu lưỡi,ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Yến Yiểu Tiên,không ai không bị nhan sắc của nàng thu hút,một thời gian,ngay đến những vũ cơ đang biểu diễn cũng như vì sao gặp trăng sáng, mờ nhạt thất sắc.
"Lý Huyền" đắc ý nói:
-"Điện hạ, người còn nhớ đêm đó trong dạ yến ở Khang vương phủ,có tên yêu tặc bắt Ngũ nương nương cùng thần đệ đi?"
Nghe đến ba chữ "Ngũ nương nương", ánh mắt Đường Nguyên Tông liền lóe lên thần sắc bi thống,gật đầu trầm giọng nói:
-"Trẫm nhớ rồi, người đó tự xưng là Tần Hoàng chuyển thế, lấy tính mạng các ngươi uy hiếp trẫm,bức trẫm mở tiên phật đại hội sớm hơn.Nếu không phải vì người này,Ngũ nương cũng đâu bị Lý Mộc Phủ yêu nhân hại!"
-"Điện hạ nói rất đúng,đây chính là người thân của cái gọi là Tần hoàng chuyển thế, là hung thủ gián tiếp hại chêt Ngũ nương nương nương đó..."
Lý Huyền giả mạo cười lạnh lẽo nói tiếp:
-"Chẳng qua, thiên lý báo ứng luân hồi,trời già có mắt,để con yêu tặc này rơi vào tay bổn vương!ĐIện hạ xem đây!"
-Chiếu Yêu kính trong tay hoa lên,một luồng thanh quang đánh thẳng lên mình Yến Tiểu Tiên.Bích quang ngời sáng, Yến Tiếu Tiên hét lên đau đớn, co rút, chớp mắt biến thành con hồ ly trắng như tuyết, cuộn người rên rỉ.
Đại điện huyên náo, tiếng kinh hô không ngừng.
Đường Nguyên tông kinh hãi nói:
-"Quả là một con hồ ly tinh!"
Lập tức ngài xoắn tít lông mày, trầm giọng nói:
-"Thất đệ, ngươi vừa mới nói con yêu hồ này là người thân của tần hoàng chuyển thế nọ, quả thật có chuyện này sao?"
-"Chính xác là như vậy"
Lý Huyền giả mạo đắc ý:
-"Điện hạ có biết vì sao tên yêu tặc này ép chúng ta bắt đầu tiên phật đại hội sớm không?
Đường nguyên tông nhíu mày nói:
-"Thất đệ biết chuyện gì,mau nói đi!"
"Lý Huyền" nói dõng dạc:
-"Tên đó ngày đó lúc bắt thần đệ,từng khoác lác,nói rằng không đợi được tiên phật đại hội,để tiêu diệt đạp phật các phái, đoạt Hiên Viên lục bảo.Một khi hắn thu đủ lục bảo, có thể tái tạo đại nghiệp của Thủy hoàng,nhất thống thiên địa tam giới!"
Đường Nguyên Tông rất giận, vỗ bàn quát lớn:
-"Cuồng đồ...hắn dám...!"
Chúng nhân lạnh người,không dám nói câu nào.Tu dưỡng ẩn nhẫn của hoàng đế vốn rất cao, hôm nay lại là yến hội mời sứ tiết phiên bang,thế mà không ông kìm được nổi giận,đủ thấy trong lòng phẫn hận đến mức nào.
Đạo phật quần hùng ngồi hai bên điện không ai không động dung,Tề Vũ Tiêu đứng lên nói:
-"Điện hạ,Vương gia nói không sai.Yêu nghiệt ma môn như tên này, dã tâm như lang sói,ai cũng phải tru chi.Ngày đó nếu không phải ngày đó hắn bắt Ngũ nương nương cùng Tề vương làm con tin,trên dưới Thanh Thành phái đã tử chiến cùng hắn rồi.Mai ngày nếu hắn còn dám đến, bần đạo nguyện vì điện hạ tranh phong.
Các đạo phật tông sư như Ngọc Hư tử, Pháp Tướng cũng theo nhau đứng dậy phụ họa:
-"Hàng yêu phục ma là bổn phận của người tu chân,nguyện nghe điện hạ sai khiến!"
Đường Nguyền tông sắc giận đã giảm,vuốt râu cười nói:
-"Tốt lắm! đắc đạo được nhiều người giúp,thất đạo được ít người theo.Có bao nhiêu thần tiên, bồ tát hợp lực giúp đỡ,yêu tặc đó dù có bản lãnh thông thiên nhập địa,cũng chỉ có một đường chết mà thôi!"
Lý Tư Tư yêu kiều nói:
-"Điện hạ,thần muội nghe nói yêu tặc tuy lãnh huyết vô tình, nhưng với con hồ ly tinh này lại rất chung thủy.Nó đã hại chết Ngũ nương nương, chi bằng chúng ta đem con yêu hồ này làm vật tế lễ cho đạo phật đại hội ngày mai, một là an ủi linh hồn của ngũ nương nương trên trời,hai là lấy đó hiển thị đại đường ta phát đương thiên địa chính khí,quyết tâm quét sạch yêu ma.Thế nào?"
Sở Dịch càng nghe càng giận,lòng nghĩ:
-"Bỏ đi, dù sao không làm một, làm sao làm tiếp hai,cứ trước mặt đao phật các môn nói hết toàn bộ sự việc,đối chất cùng con nữ yêu đó.Chỉ cần có thể cứu được Tiên muội,mạo hiểm một chút cũng chẳng sao?"
Đường Mộng Yểu thấy hắn bóp chặt nắm đấm lách cách, gân xanh nổi lên,không biết vì sao rất lo lắng, nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói:
" Sở công tử, người đừng xung động.Không biết con yêu nữ đó có âm mưu gì khác không, giờ mà ra mặt,chẳng những không cứu được Yến cô nương, chỉ sợ còn làm hỏng đại sự nữa."
Sở Dịch lạnh người,liền nghĩ:
-"Đúng rồi, ta có thể dùng Nhiếp hồn châu điều khiển hồn phách của Nguyễn Đạo Khiêm,Lý Tư Tư làm sao không thể? Nếu như giờ ta nhảy ra đối chất, Tiên muội lại bị ả khống chế, nói ra như lời không phân rõ trắng đen,thì ta há không phải có trăm cái miệng cũng không giải thích được, vĩnh viễn không có cơ hội chuyển mình sao?"
Liền đó, hắn cố nhịn cơn giận,cười nói:
-"Đường tiên tử yên tâm,sập bẫy một lần, khôn cả đời,ta làm sao trúng hiểm kế của yêu nữ đó chứ?Còn thời gian một đêm, xem cuối cùng ai là người cười!"
Trong điện,mọi người nghị luận xôn xao,Đường Nguyên tông gật đầu nói:
-"Thập cửu muội nói rất hay.Trừng gian tức là làm việc thiện, đối với loại yêu ma gian tà này, vạn lần không được coi nhẹ.Con yêu hồ này tạm thời giao cho kim vệ trông chừng kỹ lưỡng..."
"Điện hạ!"
Lý Huyền giả mạo lắc đầu, mỉm cười mở miệng nói:
-"Yêu tặc thần thông quảng đại,nếu như nửa đêm vào cung cứu yêu hồ, kim ngô vệ làm sao mà đối kháng được?Theo thần đệ thấy, cứ giao yêu hồ cho Đại Bi phương trượng,giam ở dưới Cửu Trọng địa ngục trong Từ Ân tự.Yêu tặc nếu dám đến,nhất định không có đường về."
Mọi người huyên náo, theo nhau nhìn về phía một lão hòa thượng mày trắng râu dài.
Lão hòa thượng cúi người chắp tay nói:
-"A di đà phật, vương gia nói rất đúng.Thái tử cùng Ngũ nương nương bị hại chết trong bổn tự,tội trách của Từ Ân tự quá nặng.Điện hạ từ bi quảng đại, không hề giáng tội,tăng chúng bổn tự không ai không cảm tạ ân đức này,ngày đêm đều muốn lấy công chuộc tôi.Lần này yêu tặc nếu còn giám vào trong bổn tự, lão nạp tuyệt không cho hắn đào thoát.
Bọn người Tề Vũ Tiêu nghe thế hoảng hốt, không cam tâm bị Từ Ân tự nuốt hết công lao, cũng nhao nhao tiến lên xưng danh,thề sẽ giúp Từ Ân tự bắt sống Tần Hoàng chuyển thế.
Đường Nguyên tông long nhan đại hỉ,nhất nhất phê chuẩn, cười nói:
-"Bỏ đi, đêm nay việc chủ yếu, là yến tiệc khánh chúc sứ tiết các nước, cùng thưởng hoa đèn,không nên vì một con yêu hồ làm mọi người mất hứng.Đợi yến hội kết thúc, các vị đưa nó đến Từ Ân tự cũng không muộn.
Lập tức,tiếng trống nhạc lại nổi, tơ trúc vang lừng,nghê thường mỹ nữ bắt đầu múa,bá quan nói cười vui vẻ,nâng cốc chuốc nhau, cao thủ đạo phật các phái cũng ngồi xuống trở lại.
Yên hoa sáng lạn,tiếng pháo đì đùng,nhạc vũ bách hỉ là bắt đầu lại, người người hoan hô bất tận, khôi phục lại không khí hoan hỉ náo nhiệt trước đó.
Sở Dịch giờ không còn lòng dạ nào mà xem nữ, lập tức đứng dậy nói:
-"Việc không chậm trễ được nữa,nhân lúc bọn họ còn chưa động thân, chúng ta tới tiềm phục trong Từ Ân tự trước."