- Trang chủ
- Dị Giới Truy Mỹ Ký
- Chương 17: Long Tiên Đảo!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ma Vân Thiên
Sau khi cơn khoái cảm qua đi, Lâm Thiên và Tuyết Nguyệt ôm nhau ấu yêu.
Rồi bất chợt Tuyết Nguyệt giống như nhớ ra chuyện gì đó, dùng tay đẩy Lâm Thiên ra khỏi môi của nàng.
– Phu quân, thiếp có chuyện quan trong muốn nói với chàng.
Tuyết Nguyệt sau khi được hắn mưa múc thì kêu hắn là phu quân luôn, nàng không ngại cùng chồng với con gái, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh hắn mà thôi, nàng không quan tâm người đời nói gì về nàng. Nàng chỉ cần hắn yêu nàng là được rồi.
– Chuyện gì quan trong? Quan trọng hơn chuyện ta đang làm sao.
Lâm Thiên bị cắt ngang giữa chừng, cảm giác có chúc khó chịu.
– Chuyện này rất quan trong, bởi vì bị hai môn phái kia tấn công nên quên mất.
Tuyết Nguyệt thấy hắn khó chịu thì lập tức nói đến chủ đề chính.
– Chuyện gì nàng mau nói đi.
Lâm Thiên cũng ngồi nghiêm chỉnh lại nghe nàng nói.
– Trước đó không lâu, thiếp được một tấm danh ngạch đi vào Long Tiên Đảo.
Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng nói.
– Long Tiên Đảo, đó là gì?.
Lâm Thiên nghi hoặc nói.
– Phu Quân không biết là gì sao?
Tuyết Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, đáng lẽ hắn phải biết chứ. Nếu là người bắc vực thì phải biết cái này mới đúng, mặc dù nghi hoặc nhưng nàng vẫn giải thích cho hắn nghe.
Qua lời kể của Tuyết Nguyệt, thì Lâm Thiên đã biết một số thông tin về Long Tiên là một khu vực thần bí tại Bắc Vực, bên trong có mật độ linh khí rất nồng đậm, bởi vì mật đố linh khí nồng đậm quá mức như thế, cho nên bên trong có vố số thiên tài địa bảo được sinh ra, những thiên tài địa bảo có tuổi đời vô cùng cao, nghe nói bên trong có vô số dược liệu từ 500 trở lên, còn có người nói bên trong còn có các dược liệu vạn năm nữa. Nhưng mà, trên đời này không có một thứ gì là từ trên trời rơi xuống cả. Có bảo vật thì không thể nào không có nguy viễn. Bên trong đó có vô số Yêu Thú cực kỳ cường đại cư ngụ, nếu các tu sĩ không cẩn thận sẽ bị chúng xé xát ra thành từng mảnh.
Long Tiên Đảo 100 năm mới mở ra một lần và có giới hạn số lượng và tu vị của người muốn vào nữa. Bởi thế số lượng danh ngạch hằng năm là 1 vạn danh ngạch. Nhưng đa số danh ngạch đều bị các đại môn phái chiếm giữ, còn số lẽ thì phân phát cho các tông môn cấp thấp, để các môn phái đó không dị nghị. Vì thế Băng Nguyệt Tông của Tuyết Nguyệt mới được một danh ngạch. 1 vạn danh ngạch mà chỉ được một danh ngạch, thì đã thấy sự phân chia giai cấp ở thế giới này rồi đây, ngươi không có thực lực thì ngươi không làm được gì cả. Và hạn chế tu vị của Long Tiên Đảo là chỉ có tu vị trúc cơ mới được vào và phải là người có tu vị trúc cơ dưới 30 tuổi, nếu quy phạm mà làm trái mà tự tiện xong vào, thì sẽ bị lực lượng thần bí của Long Tiên Đảo xóa sổ, cho dù người đó là ai. Lúc đầu phát hiện Long Tiên Đảo thì cũng có các tu sĩ vó tu vị cao cưỡng ép mà xong vào, nhưng đều bị lực lượng thần bí xóa sổ một cách không thương tiết, bởi thế về sau không ai dám tự tiện mà xong vào nữa.
Thời gian tổ mở ra Long Tiên Đảo còn một tháng nữa.
Trong thời gian này hắn phải xử lí tất cả việc ở nơi đây đã.
– Nguyệt nhi, hiện giờ trong cung còn bao nhiêu đệ tử.
Lâm Thiên nhìn Tuyết Nguyệt nói.
– Phu quân, qua cuộc chiến này trong cung chỉ còn khoản 500 đệ tử thôi.
Tuyết Nguyệt buồn bả nói. Trận chiến này tổn thất quá nghiêm trong, từ hơn 100 đệ tử bây giờ chỉ còn không đến 500 đệ tử, bao sao nàng không buồn.
– Nguyệt nhi đừng buồn, sau này tướng công sẽ bảo vệ ngươi và cả tông môn của ngươi nữa.
Lâm Thiên ôm nàng vào lòng an ủi.
– Thật sao?
Tuyết Nguyệt vui mừng nói, mặt dù nàng nhìn Lâm Thiên thì biết hắn cũng chỉ trúc cơ mà thôi, chắc khoản tầng 8 hoặc tầng 9, nhưng mà ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy an toàn. Có hắn ở bên nàng cũng giảm được áp lực.
– Thật chứ sao không, Nguyệt Nhi nàng có tin tưởng ta không?.
Lâm Thiên Nghiêm túc nhìn nàng.
– Thiếp Tin.
Tuyết Nguyệt không do dự mà đồng ý ngay. Nếu đến Phu quân cũng không tin thì nàng còn có thể tin ai đây.
– Nếu tin ta thì ngày mai nang hãy triệu tập tất cả mọi người đến nơi này, được không. Nàng phải bảo mọi người xắp xếp đồ đặt của mình, sau đó mới đến, ta sẽ đưa mọi người đến một nơi.
Lâm Thiên nhìn nàng nghiêm mặt nói.
– Ừ, thiếp nghe chàng.
Tuyết Nguyệt dịu dàng gật đầu nói, nàng bây giời như một cô vợ hiền, phu quân nói gì thì nàng nghe cái đó. Không dám trái ý nữa lời.
Sau đó Lâm Thiên kêu nàng đứng dậy, mặt quần áo vào, sau đó bảo nàng đi sử lý mọi việc trong tông môn.
Khi nàng đi rồi, Lâm Thiên lại rơi vào trầm tư.
Thật ra hắn muốn đưa các nàng Ma Long Giới của hắn. Hắn muốn người phụ nữ của mình phải luôn luôn ở bên cạnh mình. Và hắn cũng biết Tuyết Nguyệt rất chấp nhất với Băng Nguyệt Cung, nên hắn cũng muốn đưa tất cả các nàng vào, dưới cái nhìn của hắn, những nữ đệ tử của Băng Nguyệt Cung, mặt dù không so được với Tuyết Nguyệt và Tuyết Ngọc Linh, nhưng cũng thuộc dạng nhất lưu mỹ nữ. Có mỹ nữ mà không chiếm, đó không phải là tác phong của hắn. Hắn cũng không sợ các nàng phản bội. Bởi vì chỉ cần vào bên trong Ma Long Giới thì không có một ai có thể thoát ra được. Trừ khi người đó có thực lực Tiên Đế, dùng lực lượng bản nguyên của mình để phá vỡ. Nếu không thì đừng hòng đi khỏi Ma Long Giới, trừ khi có sự cho phép của Lâm Thiên.
Nghỉ đến thế hắn cũng không tiếp tục nghỉ nữa. Nghỉ thêm cho mệt người.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn Tuyết Ngọc Linh, khuôn mặt của nàng bây giờ đang đỏ ửng một mảnh. Phía dưới chân nàng là từng dòng d*m thủy chảy ra tý tách.
Nàng thật ra đã tỉnh lâu rồi. Nhưng vẫn ngại ngùng nên không dám mở mắt, chỉ có thể nhắm mặt lại không dám mở. Nàng nhắm mắt nhưng tai nàng vẫn nghe được âm thanh giao hợp của mẫu thân và Lâm Thiên. Đều này làm thân thể nàng nóng lên, phái dưới mật huyệt cũng không chịu nổi mà chảy ra mật dịch.
Đều này khiến nàng khó chịu nhưng không biết làm sao, chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này Lâm Thiên nhìn nàng thì hắn cười tũm tìm, sau đó đến bên cạnh nàng dùng đôi môi của hắn hôn lên bầu ngực căn mọng của nàng.
– Ứ.
Tuyết Nguyệt bị tập kích bất ngờ, thì ứ lên một tiếng, đó mở mắt ra, thì nhìn thấy Lâm Thiên đang cười xấu xa nhìn nàng.
– Chàng xấu lắm, bại hoại.
Nàng nũng nịu với hắn, sau đó lao vào ngực hắn.
Và cuối cùng một cuộc mây mưa nữa lại bắt đầu, những thanh âm rên rĩ mê người của Tuyết Ngọc Linh và sau một thời gian nó lại quan lên nhưng không còn rên rỉ bình thường nữa. Ma là vừa rên vừa cầu xin Lâm Thiên dừng lại. Hắn quá mạnh làm mấy tiếng đồng hồ rồi mà không có dấu hiệu ra. Khiến cho mật huyệt của nàng không chịu nổi. Bởi vì thế nàng chỉ còn có nước xin hắn tha cho nàng.
Nhìn nàng không chịu nổi như thế, Lâm Thiên cũng không giữ nữa và bắn mạnh tinh dịch của hắn vào trong mật huyệt của nàng. Và hai người ôm nhau hôn hít một hoài rồi lại ôm nhai ngủ tiếp.