- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 237: Thảm sát ở Tây Môn phủ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Tây Môn Lôi Tàng cười ha hả nhưng không thừa nhận, chỉ nói:
- Cạm bẫy? cái này thì ta không rõ. Tiệc này ta tổ chức mừng sinh nhật mà thôi, ta làm sao biết có cạm bẫy gì.
Phạm Vân Ngạo cười khẩy, lạnh lùng nói:
- Tây Môn đại nhân, ngài đừng làm chuyện hồ đồ, nếu hôm nay văn võ bá quan bị tổn thương gì hậu quả rất khó tưởng tượng.
Tây Môn Lôi Tàng nhìn Phạm Vân Ngạo nghiêm túc nói:
- Phạm đại nhân, hai nhà Tiêu - Tô cậy thế làm càn, chèn ép chúng ta hết khả năng. Phạm gia của ngài hàng năm bị tổn thất người cũng không ít đúng không, chẳng lẽ ngài cam tâm để như vậy?
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Tây Môn đại nhân, thế gia đấu tranh hai ta cũng không phải không biết. Nhưng có chuyện này ta hiểu rất rõ, chúng ta dẫu có tranh đấu cũng là chuyện nội bộ của nước Yến, cho nên các nước tuy muốn tìm cơ hội tiêu diệt nước ta, nhưng nước ta vẫn tồn tại, vẫn trường tồn, đó chính là cho dù như thế nào thì các gia tộc phải luôn đồng tâm đối ngoại. Ngài nên hiểu những người có mặt ở Thất xảo các hôm này chính là rường cột của nước Yến, có sự tồn tại của họ thì nước Yến ổn định, không có họ toàn bộ nước Yến sẽ chiến hỏa không ngừng, chắc chắn lúc đó sáu quận của ta sẽ rung chuyển, các nước sẽ nhân cơ hội này xâu xé nước ta. Cho dù biên cương có Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ hắn cũng không chống được hai nước Ngụy Khánh liên thủ.
Tây Môn Lôi Tàng cười lớn:
- Họ dù dự đoán không đúng nhưng vẫn còn hai nhà chúng ta, Thánh thượng còn có Ngự lâm quân, chỉ cần chúng ta tận trung với Thánh thượng thì loạn cỡ nào cũng có thể bình định.
Phạm Vân Ngạo đập bàn quát:
- Tây Môn Lôi Tàng ngươi điên rồi, nếu ngươi làm như vậy không phải chỉ là chuyện trả thù bình thường, mà chuyện này động đến quốc sự… Nếu ngươi vì ân oán cá nhân mà muốn giết các trọng thần làm cho nước Yến đi vào đường cùng, ta nhất định không tha cho ngươi.
Tây Môn Lôi Tàng nhíu mày, thấy Phạm Vân Ngạo nổi giận, hắn không nghĩ Phạm Vân Ngạo lại nóng như vậy:
- Phạm đại nhân, ngài đừng quên, ta mang ngài rời khỏi Thất xảo các chính là muốn ngài tránh khỏi họa kiếp, chính là ta coi ngài là người nhà!
Phạm Vân Ngạo cười lạnh:
- Tây Môn Lôi Tàng, lòng dạ của ngươi ta còn không biết. Ngươi kéo ta ra cũng vì gia tộc các ngươi mà thôi. Hừ, một khi nước Yến xảy ra bạo động chỉ dựa vào thế lực của Tây Môn gia nhất định không thể ứng phó, cho nên ngươi cần sự hỗ trợ của Phạm gia ổn định tình thế. Phạm Vân Ngạo ta không ngu ngốc, ta cũng chướng mắt hai nhà Tiêu, Tô kiêu ngạo, nhưng đối phó bọn họ có thể từ từ tìm cách, không giống như ngươi bất chấp hậu quả mà hồ đồ… Ngươi nếu không rút người mai phục ta quyết không khách khí.
Ánh mắt Phạm Vân Ngạo lạnh như băng tràn đầy hàn ý, lạnh lùng nhìn Tây Môn Lôi Tàng.
Tây Môn Lôi Tàng cười nhạt:
- Phạm đại nhân lời này nói quá, ta chưa từng cho người mai phục ở Thất xảo các. Tây Môn Lôi Tàng ta trong sạch, hôm nay mời ngài đến đây chỉ là thưởng thức tranh mà thôi. Bên ngoài Tây Môn phủ còn có Ngự lâm quân bảo vệ, ta không biết họ canh phòng nghiêm mật hay không, nếu bọn họ để cho thích khách lẻn vào chuyện này không liên quan tới chúng ta.
Phạm Vân Ngạo cười lạnh.
Ông ta hiểu rất rõ, nước Yến các gia tộc tranh đấu là chuyện mọi người đều biết, nhưng họ chỉ dùng một số thủ đoạn để làm yếu đi thế lực của đối phương mà thôi, quyết không dùng thủ đoạn cực đoan để giải quyết vấn đề.
Dù sao căn cơ của nước Yến chính là tầng lớp quý tộc, một khi có gia tộc nào đó đầu óc không bình thường, mà các đại thế gia không ai phục ai, nhất định nước Yến sẽ không yên bình, lúc đó nước Yến lâm vào chiến tranh không phải vài đạo thánh chỉ là có thể bình định được.
Nước Yến khi bị nội loạn thì Tây bắc đại doanh không có quốc nội chống đỡ nhất định lâm vào cảnh khố cùng, nhân cơ hội này hai nước Ngụy, Khánh chắc chắn không do dự kết minh tấn công. Tới lúc đó các gia tộc nước Yến rối loạn, dù Tiêu Hoài Ngọc có tài ba đến mấy cũng khó có thể chống được hai nước liên minh tấn công. Lúc đó chỉ sợ nước Yến nguy rồi.
Phạm Vân Ngạo nhìn Tây Môn Lôi Tàng, bỗng nhiên ông ta hiểu ra Tây Môn Lôi Tàng điên rồi. Tình thế bây giờ rất bất lợi cho Tây Môn gia tộc, Tây Môn Lôi Tàng bị áp lực rất lớn thành ra tâm lý khó có thể bình tĩnh, sau đó mất đi lý trí làm chuyện ngu xuẩn!
Phạm Vân Ngạo không do dự, hừ lạnh một tiếng sau đó đi ra cửa, Tây Môn Lôi Tàng lạnh lùng nói:
- Phạm đại nhân muốn đi đâu?
- Ta không thể nhìn ngươi hủy đi nước Yến!
Phạm Vân Ngạo trầm giọng nói:
- Tây Môn Lôi Tàng ngươi còn một chút thanh tỉnh thì hãy mau chóng hủy cái kế hoạch ngu xuẩn đó đi.
Tây Môn Lôi Tàng cười lớn:
- Phạm đại nhân, việc đến nước này ngươi còn có thể như thế nào? Ngươi nếu đi ra thì ta và ngươi mỗi người một đường. Ngươi bây giờ đi ra chỉ sợ đã muộn, ta tin rằng các trọng thần sẽ tin là chuyện này do hai ta làm ra.
Phạm Vân Ngạo bật cười, nói:
- Tây Môn Lôi Tàng, Phạm Vân Ngạo ta tuy không phải đại trượng phu nhưng cũng không phải hèn nhát đến nỗi cùng ngươi làm bậy.
Bước chân rời khỏi căn phòng, Tây Môn Lôi Tàng quát:
- Phạm đại nhân, ta khuyên ngài nên ở đây thì hơn!
Tiếng quát vừa dứt từ trong bốn phía thình lình xuất hiện hơn mười gia tướng mang binh khí như hổ rình mồi vây Phạm Vân Ngạo ở giữa.
Phạm Vân Ngạo thở dài:
- Tây Môn Lôi Tàng bất kể thành hay bại ngươi đều sẽ hối hận.
…
…
"Chu Thương" dùng thanh long yểm nguyệt đao chém xuống Tiêu Thái sư, mọi người vô cùng kinh hãi, mắt thấy Tiêu Thái sư sắp biến thành hai nửa, lúc này Hạ Khánh Chi ở bên cạnh Tiêu Thái sư nhặt ngay một chiếc đĩa thức ăn ném vào trước mặt Chu thương, đồng thời hắn tung chân đá Tiêu Thái sư văng ra khỏi lưỡi đao.
Yển nguyệt đao mang theo mười phần lực bổ xuống, nhưng vừa bị đĩa thức ăn ném tới nên chậm nửa phách, Tiêu Thái sư cũng trong ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát một đao trí mạng.
Hồ Tuyết Tân thấy "Chu Thương" nhảy từ trên đài xuống cảm thấy chuyện không ổn, quát lớn:
- Có thích khách!
Hồ gia mọi người đều thích luyện võ, tính tình có chút tàn nhẫn nhưng trong tình huống này hắn lạ thường tỉnh táo:
- Mau mở ra cửa!
Trên đài sáu gã võ hán nâng tay chỉ vào mọi người, kéo cơ quan, một trận ám khí "chúi chúi" bắn ra thẳng vào đám quan viên.
Các tân khách người biết võ công không nhiều, khi bị tập kích bất ngờ chỉ có vài người tránh kịp, lại nghe hai tiếng "phập phập" hai người quan viên bị ám khí bắn trúng ngã xuống.
Sau khí bắn xong ám khí, sáu gã đó rút binh khí ra nhảy xuống đám khách chém giết.
Hồ Tuyết Tân không nói hai lời, lập tức dùng ghế làm vũ khí đánh tới một gã võ hán, mà Tô Quan Nhai cũng đứng lên, nhấc lên chiếc bàn ném đi, vài người họ Tô đều nấp sau Tô Quan Nhai.
Họ hiển nhiên đều là thích khách chuyên nghiệp, trong chớp mắt lại có thêm vài người bị chết dưới đao, lúc này mặt sau mấy người nghệ nhân khua chiêng múa trống cũng rút ra vũ khí xông lên.
Trận hình bọn họ rất có quy củ, chia làm 3 hướng công tới, một số quan viên trốn dưới gầm bàn hô khản cổ:
- Bắt lấy thích khách!
Hàn Huyền Đạo cũng cùng một gả võ hán đánh nhau, tuy có võ công cao cường nhưng tay không đánh giặc quả thật rất nguy hiểm.
Vốn nơi đây chốn ca múa thanh bình vui vẻ bỗng chốc biến thành chiến trường máu tanh thảm khốc.
Hàn Huyền Xương như gió chạy tới cửa quát lớn:
- Mở cửa !
Bên ngoài không có động tĩnh, Hàn Huyền Xương đấm vào cánh cửa, nghe " bịch" một tiếng, nhưng cánh cửa không bị mở ra, chỉ bị lún vào thật sâu, rõ ràng cánh cửa được đúc bằng sắt, nắm đấm có mạnh hơn cũng không có khả năng mở ra.
Sắc mặt Hàn Huyền Xương xanh mét, ông hiểu Tây Môn Lôi Tàng sớm có ý giết mọi người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thất xảo các rất cao, lại trơn bóng, căn bản không có khả năng leo lên tức thì, mà bên trong thích khách đã có chuẩn bị từ sớm, các quan viên ở đây chắc chắn sẽ bị bọn họ giết, kể cả người có võ công nếu không có cứu viện thì cũng có kết quả như vậy.
Hàn Huyền Đạo, Hồ Tuyết Tân, Hạ Khánh Chi, Tiêu Hoài Kim và vài người có võ công đang cố gắng ngăn cản thích khách, còn phần lớn quan viên đều cao giọng cầu cứu.
Tiêu Hoài Kim vai bị chém một đao, máu tươi đầm đìa, mà mấy người khác cũng bị thương không nhẹ.
Có lẽ mọi người từng có hoài nghi, nhưng thật sự không lường tới việc Tây Môn Lôi Tàng dám ban ngày ban mặt làm như vậy, đây chính là hành động của người điên, muốn chết.
"Chu Thương" đại đao xé gió vù vù Hạ Khánh Chi cật lực tránh né, trông vô cùng chật vật, cảm giác như bất cứ lức nào cũng có thể bị chém thành hai nửa.
Thất xảo các xa hoa tráng lệ trong phút chốc máu tươi thấm đẫm, trọng thần nước Yến toàn bộ rơi vào nguy hiểm.