- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 76: Ly biệt
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Bên bờ biển Tiên Nhân Đảo, một chiếc thuyền lớn đang chờ xuất phát để đưa Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang trở về Đông Hải Quận. Đảo chủ đã phân phó cho Đỗ Băng Nguyệt dẫn theo mười mấy người hộ tống Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang trở về, đồng thời tự mình dẫn người đưa tiễn bọn họ đến bờ biển.
Tiêu Đồng Quang tuy cố gắng khoe ra bộ dạng quý tộc kệch cỡm của mình thì đảo chủ cũng chẳng thèm coi hắn ra kí lô gì cả, chỉ có điều trên mặt vẫn tỏ vẻ thái độ hết sức khiêm cung. Chỉ có Đỗ Băng Nguyệt ở một bên tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, mấy lần muốn phát tác, nhưng vì mặt mũi của Đảo chủ cùng Hàn Mạc nên chỉ đành ẩn nhẫn mà thôi.
- Làm phiền đảo chủ đưa tiễn, Tiểu Ngũ cảm kích vô cùng!
Lúc này Hàn Mạc mới đánh giá phong cảnh cực kỳ hấp dẫn của tiểu đảo, trong lòng nghĩ một lúc nào đó có thể tới đây ngắm cảnh du lịch cũng hay, chẳng những có thể thưởng thức cảnh đẹp, hơn nữa còn cùng với Đỗ Băng Nguyệt nói chuyện phong tình, nghĩ đến quả thật là một chuyện cực kỳ vui sướng.
Đảo chủ kìm lòng không đậu nắm tay Hàn Mạc, cảm khái nói:
- Ngũ công tử, vô luận Tiên nhân đảo ngày sau đi về phương nào, chỉ cần Đỗ Dung Hải ta còn sống, nhất định sẽ tận trung với Ngũ công tử. Ân tình của Ngũ công tử đối với Tiên nhân đảo chúng ta, toàn bộ người trên đảo vĩnh viễn không bao giờ quên!
Hàn Mạc cảm nhận được tình cảm chân thành của lão Đảo chủ, liền vỗ nhẹ nhẹ cánh tay của lão, hòa nhã nói:
- Tiểu Ngũ chỉ là vãn bối, ngày sau còn có nhiều chỗ muốn Đảo chủ chiếu cố, chỉ mong ngài vui lòng chỉ giáo mới phải. Liệu pháp đá giữ lửa nếu đã có một chút hiệu quả, nghĩ đến là đúng chứng bệnh, Đảo chủ cần phải kiên trì, bệnh của người chắn chắn sẽ mau lành.
Hàn Mạc tuy niên kỷ còn nhỏ nhưng hành động thì rất biết tiến thoái hơn nữa lời nói lại chân thành, điều này làm cho lão đảo chủ lại càng cảm kích, nghiêm mặt nói:
- Ngũ công tử phó thác chuyện tình cho lão phu, lão phu nhất định hết sức đi làm. Việc thứ nhất là chuyện lôi kéo các lộ trên biển, ta hôm nay liền phái người giương cao lá cờ của Hàn gia đi tới các đảo để thương lượng, có sự tình tốt như vậy, nghĩ đến cũng không khó làm. Chuyện thứ hai chính là Ngũ công tử chiếu cố lão phu, lão phu nhất định mỗi ngày rót "Ôn Tuyền", ha ha... Về phần cuối cùng, một khi bên này mọi sự đã chuẩn bị xong, ta nhất định sẽ phái người đi trước đến Đông Hải Thành cầu kiến Ngũ công tử, chuyện về sau hết thảy mặc cho Ngũ công tử an bài!
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Vậy thì hết thảy phải làm phiền Đảo chủ rồi!
Nhìn một gã hải tặc bên cạnh dâng lên hai rương gỗ, đó là lễ vật Đảo chủ đưa cho mình, chính là hải ngoại đặc sản mà ông ta cất dấu bấy lâu nay, Hàn Mạc không khỏi cảm tạ nói:
- Những bảo vật này đảo chủ không tiếc đưa cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhất định sẽ không để cho đảo chủ thất vọng!
Trong mắt Đảo chủ xẹt qua một tia cười, nhẹ giọng nói:
- Ngũ công tử, lão phu hiểu được, ngươi chắc chắn sẽ không làm cho mỗi người chúng ta thất vọng...!!!
Đang khi nói chuyện, lão lơ đãng thoáng nhìn Đỗ Băng Nguyệt.
Hàn Mạc sửng sốt, chợt thấy trong lời nói đầy ẩn ý.
Lúc trước hắn khéo léo muốn nói hy vọng có thể mang một hai kiện đồ trở về, cũng muốn thăm dò giá cả đặc sản hải ngoại ở Trung Nguyên, nhưng không nghĩ tới đảo chủ cũng có xu hướng giống mình, nên đem sản vật ông ta sở hữu tất cả đưa cho mình, trong lòng cảm kích vô cùng.
Đảo chủ lui về phía sau hai bước, lần nữa ôm quyền nói:
- Ngũ công tử, Khâm Sai đại nhân, mong nhị vị lần này lên đường thuận buồm xuôi gió, xin hãy bảo trọng!
Những tên hải tặc phía sau lão đảo chủ cũng ôm quyền nói:
- Ngũ công tử, Khâm Sai đại nhân đi đường cẩn thận!
Hải thuyền đã vung lên buồm, có người hô lớn nói:
- Nhổ neo!
...
...
Đứng ở bên mép thuyền, nhìn nước biển một màu xanh lam, thỉnh thoảng lại có cá heo nhảy lên mặt biển, quả thật biển rộng mênh mông bát ngát. Nhìn về nơi xa chân trời, tựa hồ không có điểm cuối, gió biển ấm áp thổi lên mặt, tựa như có bàn tay nhỏ của người tình đang nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn, tâm thần Hàn Mạc dường như có một loại cảm giác sảng khoái, không những thế trong thâm tâm có một loại tâm tình trống trải.
Có lẽ biển rộng mênh mông mang đến cho người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, chiếc thuyền đơn độc lướt sóng, mà người thì cũng đang buông lỏng tâm tình.
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Thanh âm của Đỗ Băng Nguyệt từ bên cạnh vọng đến.
Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy nàng cũng đang dựa vào bên mép thuyền, gió biển thổi lên mái tóc dài mềm mại của nàng, ánh mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, quả nhiên là xinh đẹp tuyệt luân, cộng thêm nốt ruồi duyên dưới môi nàng lại càng toát lên vẻ kiều diễm.
Hàn Mạc nâng cằm lên, đánh giá Đỗ Băng Nguyệt, ánh mắt dường như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, thản nhiên nói:
- Ta đang suy nghĩ về Mỹ Nhân Ngư. Ta nghe nói ở biển có rất nhiều Mỹ Nhân Ngư, mỗi nàng đều là dạng quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành, ta đang suy nghĩ xem mình có hay không vận khí được gặp gỡ các nàng ấy?
Đỗ Băng Nguyệt có một ngoại hiệu là "Mỹ Nhân Ngư" , Hàn Mạc nói như vậy, ý tứ có chút ý vị sâu xa.
- Sắc lang!
Đỗ Băng Nguyệt trợn mắt nhìn Hàn Mạc một cái, bĩu môi nói.
Mặc dù thân phận Hàn Mạc tôn quý, nhưng vì sinh ra ở trên biển, Đỗ Băng Nguyệt thật ra thì đối với cái gọi là quý tộc cũng không có một tí khái niệm chân chính nào, cũng sẽ không bởi vì đối phương là quý tộc mà mình trở nên ăn nói khép nép hoặc là cảm thấy thân phận mình thua kém người khác.
Cảm giác của nàng đối với Hàn Mạc, chỉ có thể nói là khâm phục cộng thêm cảm kích, còn cái khác thì ngay cả chính nàng cũng không thể biết rõ được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khâm phục Hàn Mạc là vì hắn cơ trí tỉnh táo, cảm kích vì hắn đã xuất thủ cứu cha của mình, còn về phần cảm giác khác ngoài cái đó ra thì chính nàng có lẽ cũng không hiểu, chẳng qua là trong đầu thường xuyên nhớ tới đêm hôm đó mình cùng Hàn Mạc chung đụng bí mật.
Nàng có lẽ không biết, trên đất liền cũng gọi cái này là "Thiếu nữ tư xuân" , khâm phục cùng cảm kích thường thường là điềm báo trước của tình yêu.
...
- Ngũ công tử, ngươi sau này còn có thể quay lại Tiên Nhân Đảo không?
Nhìn biển rộng một màu xanh lam, Đỗ Băng Nguyệt kìm lòng không được bèn hỏi.
Hàn Mạc ôn nhu nói:
- Đỗ cô nương, sau này đừng gọi ta Ngũ công tử, nghe rất không thoải mái, nàng cứ gọi ta là Tiểu Ngũ... Đúng rồi, ta nghe đảo chủ đã nói, nàng so với ta nhỏ hơn một tuổi, nàng gọi ta Tiểu Ngũ Ca là được.
- Phi, đừng có mơ ta gọi ngươi là ca ca, ngươi so với ta lớn hơn bao nhiêu mà đòi làm ca ca của ta hả?
Đỗ Băng Nguyệt bĩu môi, lộ ra vẻ rất không tình nguyện.
- Thật ra thì ta cũng không muốn làm ca ca của nàng, từ "ca ca" ở đây thật ra là có một ý nghĩa khác.
Hàn Mạc cười híp mắt nói.
Trên đất liền khi nam nữ nói chuyện yêu đương với nhau thì hay xưng hô là " ca ca muội muội" một cách rất tình tứ, đây chính là cách xưng hô cực kỳ mập mờ, Đỗ Băng Nguyệt tự nhiên là không biết.
- Có ý gì?
Đỗ Băng Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước, nhìn Hàn Mạc hiếu kỳ hỏi.
Hàn Mạc ha hả cười liền nói:
- Đó là cách xưng hô biểu thị sự tôn trọng giữa những người nam nữ trẻ tuổi, cũng là cách chứng tỏ bọn họ là hảo bằng hữu của nhau.
Đỗ Băng Nguyệt liếc hắn một cái. Nàng mặc dù không rõ quy củ trên đất liền, nhưng cũng không phải là không tin tưởng, đồng thời cảm thấy xưng hô thế này không có gì không tốt, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu... Tiểu Ngũ Ca... !
Thanh âm cực thấp, nhưng Hàn Mạc nghe vậy thì cảm thấy rất lọt tai.
Hàn Mạc ha hả cười, nói:
- Phong cảnh Tiên Nhân Đảo xinh đẹp tuyệt trần, khí hậu hợp lòng người, dĩ nhiên ta phải quay trở lại nơi đó rồi!
- Thật vậy sao?
Đỗ Băng Nguyệt lông mày nhướng lên, không che dấu được sắc mặt vui mừng, cười nói:
- Tốt, Tiểu Ngũ Ca, khi ngươi quay lại nơi đó, ta liền tự mình làm món cá chưng (Cá hấp cách thủy) cho ngươi ăn.
- Cá chưng? Tốt...!!! Đỗ cô nương, vậy là một lời đã định rồi nhé! Nàng chưng cá quả thật rất ngon, cho dù trong bụng ta đều là sơn trân hải vị, cũng nguyện ý ăn!
Hàn Mạc cười nói.
- Cảm ơn!
Đỗ Băng Nguyệt lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó mang trên mặt một tia đỏ ửng nói:
- Ngươi cũng không nên gọi ta là Đỗ cô nương.
- Vậy phải gọi nàng là gì?
- Gọi giống như phụ thân của ta là được rồi!
Đỗ Băng Nguyệt rất hào sảng nói, nàng thấy xưng hô như vậy thì không có gì là đặc biệt cả, chỉ thấy có một cảm giác thân thiết một chút mà thôi. .
- Nguyệt Nhi!
Hàn Mạc nhẹ giọng gọi nói.
"Ân."
Đỗ Băng Nguyệt thấp giọng đáp.
- Nguyệt Nhi!
Hàn Mạc gọi thêm một tiếng.
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu nói:
- Ta nghe rồi..!!
Hàn Mạc hì hì cười một tiếng, vừa nhẹ giọng gọi nói:
- Nguyệt Nhi!
Đỗ Băng Nguyệt dậm chân, thanh âm của Hàn Mạc ôn nhu khiến cho mặt của nàng có chút nóng lên, nói:
- Làm sao nhà ngươi gọi hoài vậy? Kêu một tiếng là được rồi!
- Cái tên này dễ nghe, gọi thật thoải mái làm sao!
Hàn Mạc cười híp mắt nói, dẫn tới Đỗ Băng Nguyệt lại là hung hăng trừng mắt hắn một cái.
Hai người trẻ tuổi tận tình cảm thụ được gió biển đang thổi, trầm ngâm chốc lát, Đỗ Băng Nguyệt mới nói:
- Tiểu Ngũ Ca, thật ra thì ta rất cảm kích ngươi! Phụ thân kêu chúng ta chuyển nhà đến đất liền, trong lòng ta thật không vui, ngươi có thế để cho chúng ta sau này ở trên biển buôn bán, tiếp tục lưu lại trên biển, ta rất vui vẻ. Biển rộng mới là nhà của ta, người trên đất liền tâm tư quá nhiều, so sánh với người đi biển thì tâm tư quả thật rất xấu.
Cảm giác mình tựa hồ nói sai rồi là cái gì, tăng thêm một câu nói:
- Ta không phải nói ngươi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Những lời này, hắn thật ra thì cũng rất đồng tình.
Mặc dù thế gian mọi người ai cũng đều có tâm tư, chỗ nào có người thì chỗ đó có kẻ giang hồ, một khi đã có kẻ giang hồ thì ngươi lừa ta gạt, nhưng hoàn cảnh đấu tranh trên biển hiển nhiên nếu so với Trung Nguyên tốt thì hơn nhiều.
Người trên biển bụng dạ ngay thẳng, dám làm dám chịu, mặc dù không thiếu hạng người tâm cơ thâm trầm, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là số ít mà thôi.
Mà Trung Nguyên tứ đại quốc gia, các loại thế lực rắc rối phức tạp, quan hệ giữa các nhân vật giống như món thập cẩm tả pín lù, có đôi khi không tới thời khắc tối hậu, ngươi cũng không biết người nào mới thật sự là địch nhân, người nào mới là bằng hữu chân chính.
...
Trầm mặc một lúc, Hàn Mạc mới mỉm cười nói:
- Nguyệt Nhi, hảo hảo cùng cha nàng ở trên biển làm việc, có Tiểu Ngũ ca ca ở đây, cuộc sống của các ngươi nhất định càng ngày càng tốt hơn, hãy tin tưởng ta!
Đỗ Băng Nguyệt dùng sức gật đầu, nói:
- Tiểu Ngũ Ca, Nguyệt Nhi tin tưởng ngươi, ta biết ngươi nhất định có thể bảo vệ chúng ta.
- Ha hả, đợi đến khi Nguyệt Nhi trở thành nữ anh hùng trên biển, thì nàng cũng có thể bảo vệ những người trên biển a!
Hàn Mạc nắm quả đấm, làm một cái tư thế phấn khích để khích lệ Đỗ Băng Nguyệt.
Đỗ Băng Nguyệt có chút ngượng ngập nói:
- Tiểu Ngũ Ca, ta... Ta thật có thể trở thành nữ anh hùng sao?
- Dĩ nhiên.
Hàn Mạc rất khẳng định nói:
- Nàng thông minh cơ trí, hơn nữa tâm tư tỉ mỉ. Khi trên biển thì dũng cảm nhiệt huyết, sau này trải qua sự chỉ dạy của Đảo chủ, nàng sớm muộn sẽ trở thành nữ anh hùng uy chấn Đông Hải. Đến lúc đó, vừa nhắc tới danh hiệu Mỹ Nhân Ngư, ai ai cũng đều phải kính sợ!
-Nhưng ta võ công quá yếu, ngươi phải chỉ dạy ta đấy!?
Đỗ Băng Nguyệt nháy mắt nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Sẽ có cơ hội. Hơn nữa muốn trở thành nữ anh hùng, không nhất định phải có võ công cao cường, chỉ cần nàng có đầu óc, có thể đoàn kết người trên biển, để cho bọn họ khâm phục trí tuệ của nàng, uy vọng dần dần cao, cũng là đại anh hùng rồi. Nàng không nhớ ở thời kỳ Tam quốc, có một người được xưng là Chư Cát Lượng đấy sao? Hắn không biết võ công, nhưng trí khôn hơn người, hơn nữa làm cho người người tin phục, ai cũng nguyện ý nghe lời của hắn, hắn chính là một đại anh hùng đấy!
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu, tựa hồ cũng không rõ ràng lắm "Chư Cát Lượng" lai lịch ra sao, nhưng ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc nàng cũng hiểu , thản nhiên cười, nói:
- Tiểu Ngũ Ca, ta hiểu rồi.
- Ta cũng biết Nguyệt Nhi rất thông minh.
Hàn Mạc vui mừng nói:
- Không sợ bất kỳ khó khăn nào! Một khi gặp khó khăn, chỉ cần nàng can đảm đương đầu, nàng sẽ vượt qua tất cả. Hơn nữa còn có Tiểu Ngũ Ca vẫn luôn ủng hộ nàng, vô luận nàng gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nhớ kỹ phía sau nàng có Tiểu Ngũ Ca là tốt rồi.
- Ân..!!!
Đỗ Băng Nguyệt trên mặt hiện ra vẻ tự tin. Hiển nhiên những lời này của Hàn Mạc đối với nàng mà nói, đã có sự trợ giúp rất lớn.
Thuyền đi được hơn nửa ngày, đang lúc hoàng hôn, Hàn Mạc đang cùng Đỗ Băng Nguyệt ngồi ở mũi thuyền trên bong thuyền vừa nói chuyện xưa, thì lại nghe thanh âm của Đại Bảo cao giọng nói:
- Có thuyền, có thuyền!
Trên thuyền nhất thời một trận tiếng huyên náo vang lên, Đỗ Băng Nguyệt phản ứng thật nhanh, rút ra chủy thủ, thân hình tựa như chim yến hướng phía Đại Bảo bên kia chạy đi.