.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Gió Thổi Lá Bay
Mảnh lục địa bên trong Âm Dương giới chiếm diện tích rộng lớn vô cùng. Thậm chí không có người nào biết nó lớn bao nhiêu, nơi đây đều là thành thị, có rất nhiều cung điện, nhà cửa kì dị, có lớn có nhỏ, nhỏ cũng chỉ có một gian nhà tranh mà thôi, lớn thì khí thế hào hùng, tạo thành nhiều cái thành lớn.
Đám người vừa thoát khỏi Tâm Kính được đưa tới gần Cửu Âm thành.
Sau khi được truyền tống tới đây, Hùng và Nguyệt Vũ cùng nhau đi tới.
Nửa giờ sau, hai người đi vào trong thành trì to lớn trước mặt.
Bước chân vào Cửu Âm thành, Nguyệt Vũ cảm giác có khí lạnh ập vào mặt, luồng khí mang tới cho người ta cảm giác tươi mát trong lành, như tắm trong gió xuân.
Bên trong Cửu Âm thành rất đông người đi lại, bóng người tấp nập, có thể nhìn thấy vô số nam nữ, già trẻ, ma, quỷ, yêu thú sống tại đây. Nơi đây giống như một toà thành thị tại Việt Nam đại lục.
Cửu Âm thành rất lớn, con đường rộng rãi sáng ngời. Đông đúc người qua lại trên đường. Có tu sĩ bay trên trời, có quỷ ảnh cưỡi yêu thú chạy nhanh, có dân chúng rao hàng. Tiếng bán hàng rong vang lên lên.
-Bánh mì sữa đặc ruột thơm ngon, hai ngàn một ổ.....
-Xôi lạc, bánh khúc đâyy. Tôi là bánh đúc đây....
-Thần khí hỏng, tâm pháp rách, binh khí vụn, vỏ cây bán đê......
-Ép dẻo, ép dẻo, ép lác tíc lấy ngay. Để đảm bảo cho tất cả các loại công pháp bền đẹp, không bị mục nát chúng tôi chuyên ép dẻo, ép lác tíc công nghệ cao. Ép thiên thư, bí kíp viễn cổ và tất cả các loại bí kíp khác, ép bền đẹp, lấy ngay.
-.......
Trong thành cực kỳ náo nhiệt, các chủ hàng rong, chủ quầy hàng hướng về phía người đi đường hò hét.
Đứng trong thành trấn này, người không biết chuyện còn tưởng mình đang một thành thị trên Việt Nam đại lục, có ai ngờ đây là Âm Dương giới.
Hùng quan sát thành trấn, thầm thở dài. Cửu Âm thành, hắn lại đến lần nữa. Nơi này giống như một đại lục khác, nơi đây tử khí dày đặc nhưng có đầy đủ linh khí, chỉ thiếu sinh mệnh lực thôi.
Việt Nam đại lục, nam nữ kết hợp, yêu thú xếp hình, cây củ thụ phấn, liền sinh ra con cháu và truyền nhân.
Còn Âm Dương giới không có sinh đẻ kiểu vậy, cho dù xếp nát cả hình cũng không đẻ con được. Sinh vật mới sinh ra nơi đây do từ các giới khác tới.
Nguyệt Vũ thèm ăn bánh mì sữa, nàng bước tới một quầy hàng bánh đúc, hỏi:
- Chủ quán! Một cái bao nhiêu tiền?
Chủ quầy thấy có khách, nhiệt tình cười nói:
- Rẻ, rẻ, một cái 500 hào, hai cái 980 hào.
Nguyệt Vũ nghe chủ quầy hàng báo giá, tò mò hỏi:
- Hào là cái gì?
Hùng vuốt nhẹ vào lòng bàn tay Nguyệt Vũ một cái, giải thích:
- Hào giống như tiền của chúng ta, nó được dùng trao đổi hàng hoá và tu luyện.
Hào là đồng xu nhỏ hình thái cực, một nửa đen, một nửa trắng. Đồng xu được khai thác từ sâu trong lòng đất, bên trong chứa một chút âm dương đại đạo, rất cần thiết trong việc tu luyện.
Nguyệt Vũ nghe xong, tiếc nuối từ bỏ, nàng không có một hào nào cả. Mặc dù nàng muốn ăn bánh mì sữa, nhưng nó tận hai ngàn, nên nàng mới sang hỏi cái bánh đúc xem sao.
Thấy đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Vũ khẽ mím, Hùng liền bước tới gần chủ quầy hàng nói thầm. Nói xong, hắn mỉm cười nhìn qua chủ quầy.
Vừa nghe được lời nói của Hùng, chủ quầy biến sắc, con mắt trừng to nhìn qua Hùng, trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác không tưởng tượng nổi.
Chủ quầy phục hồi tinh thần lại, lập tức xoay người, tự mình gói hơn mười cái bánh đúc lại, cung kính nói:
-Tiểu nhân là có mắt không nhìn được thái sơn, không biết tiên sinh uyên bác như thế. Món quà nhỏ này, mong ngài và phu nhân vui lòng nhận cho.
Chủ quầy xưng hô phu nhân làm mặt Nguyệt Vũ nóng ran, đỏ rực. Nàng liếc trộm Hùng, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, tim nàng đập mạnh, như con hưu nhỏ chạy loạn.
Hùng cầm lấy túi bánh, lấy ra một cái bánh đúc màu trắng mềm đưa cho Nguyệt Vũ.
- Cho nàng.
Nguyệt Vũ hé đôi môi đỏ mọng, cắn nhẹ một miếng. Nàng ngọt ngào vừa nhìn hắn, vừa từ từ nhai. Cảm giác ngọt ngọt từ trái tim và đầu lưỡi lan toả khắp cơ thể nàng.
Thấy Nguyệt Vũ si mê nhìn mình, Hùng cười nhẹ, duỗi tay ra, mò tới tay ngọc của nàng. Kéo nàng đi tới phía trước.
Chủ quầy cảm kích, hướng hai người đang rời đi, vái một cái.
Đi được một đoạn, Nguyệt Vũ tò mò hỏi:
- Ca, vừa rồi huynh nói gì với chủ quầy vậy?
Hùng nhìn nàng, nói ra:
-Ta nói “bánh đúc có xương”.
Bánh đúc có xương! Nguyệt Vũ khó hiểu lẩm bẩm.
-Bốn chữ đó ẩn chứa đại đạo, chân lý, chỉ người làm bánh đúc mới hiểu.
Hùng giải thích.
Đời trước, hắn từng gặp một tồn tại mạnh mẽ, dùng bánh đúc chứng đạo. Tên kia sau khi thành đạo liền muốn rời khỏi Âm Dương giới. Cuối cùng thất bại, hồn phi yên diệt.
Thấy Hùng dùng thứ quý giá như vậy đổi mấy cái bánh, Nguyệt Vũ ấp úng:
-Muội.... muội.....
Hùng bật cười, nói ra:
-Ta cho chủ quầy một cơ hội. Nếu hắn hiểu được bốn chữ đó, thành tựu sau này không thể hạn lượng được. Nhưng không phải ai cũng hiểu được.
Nhìn Nguyệt Vũ e lệ, Hùng cười hắc hắc:
-Tối nay ta muốn động phòng với nàng.
Hùng nói trần trụi, làm mặt Nguyệt Vũ nóng ran. Nàng “ứ" một tiếng, mặt đỏ tới mang tai.
- Có quỷ mới động phòng với huynh.
Mặc dù đã định là nữ nhân của hắn, nhưng nàng mới là thiếu nữ 17, nàng xấu hổ a.
Nguyệt Vũ hờn dỗi lườm Hùng, vừa tinh nghịch vừa quyến rũ làm người nhìn mãi không chán.
“Động phòng” có phải làm mấy chuyện ấy ấy! Mắc cỡ chết người! Nguyệt Vũ không dám nghĩ tới nữa, chạy về phía trước. Mái tóc trắng bồng bềnh nhẹ bay theo gió.
Khi Hùng mang theo Nguyệt Vũ đi tìm khách sạn, thì Tà Đế cùng nhiều lão tổ, âm thể,..... cũng tới Cửu Âm Thành.
Nhìn cuộc sống như thực nơi đây, đám người có ngạc nhiên, có hoảng loạn, có vui mừng,...
Sau đó, cả đám đi khắp nơi, kiếm sống, hoà nhập với cuộc sống mới.
Tà Đế và một vài tồn tại đi đổi bảo vật lấy hào, rồi đi tìm chỗ dừng chân.