- Trang chủ
- Mật Thám Thiếu Niên
- Chương 18: Kế trong kế
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thập Tứ Khuyết
“Tỷ tỷ à, Thất ca này rõ ràng chính là tỷ, sao còn hỏi ta hắn là ai?”
Phong Thần Hi giật mình, nói: “Ngươi nói ta chính là Thất ca?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nặc hướng nàng cười cười, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
Phong Thần Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Nếu là ta, vậy nên gọi Thất tỷ, chứ không phải Thất ca.”
“Ai nói?” Tiêu Nặc khoan thai nói, “Ai nói kêu Thất ca nhất định sẽ là nam nhân, hắn cũng có khả năng là nữ nhân a.”
Ánh trăng như hoa, như tấm lụa bạc từ bầu trời thăm thẳm chảy xuống ngàn dặm, ánh lên đôi mi mục kia của hắn, thanh tú tuấn mỹ nói không nên lời, cũng không có lấy một nét hàm xúc ý tứ vui đùa nào cả.
Hắn hoài nghi nàng? Hắn thế mà thật sự, thật sự hoài nghi nàng!
Suy nghĩ đến đây, lời nói khó có thể miêu tả quái dị cảm giác thúc lên từ đáy lòng Phong Thần Hi, nhất thời làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, cả đôi môi cũng không tự chủ được gắt gao bĩu ra, lạnh lùng nhìn hắn sau một lúc lâu mới nói: “Nếu ngươi là đang nói giỡn, vậy thật xin lỗi, ta không biết lúc này nói giỡn thì có gì hay ho. Nếu ngươi là thật hoài nghi ta chính là Thất ca kia, như vậy——ta cũng có thể hoài nghi ngươi mới là Thất ca chân chính?”
Đương nhiên, nàng bất quá chỉ là nói lẫy vậy thôi. Nàng biết rõ hơn bất kỳ ai, vô luận là nàng hay Tiêu Nặc, đều không có khả năng là Thất ca kia.
Sở dĩ nàng nói như vậy, bất quá là muốn để Tiêu Nặc cũng nếm thử tư vị tự dưng bị người hoài nghi mà thôi.
Có điều vạn vạn không nghĩ tới, vừa dứt lời chợt nghe Tiêu Nặc thoải mái tiếp lời nói: “Đương nhiên có thể a! Thất ca chính là ta, ta chính là Thất ca, chuyện này vốn cũng không phải là không thể.”
“Tiêu Nặc!” Phong Thần Hi bỗng nhiên phát ra một tiếng quát chói tai, “Ngươi có chịu đàng hoàng hay không? Ngươi một hồi nói ta là Thất ca, một hồi lại nói bản thân là Thất ca, ngươi rốt cuộc biến hóa kiểu gì thế? Rốt cuộc là ngươi có ý tứ gì?”
Nàng vốn là người cực kỳ có tính nhẫn nại, từ nhỏ đến lớn, rất ít người nào có thể khiến nàng phát hỏa, còn chuyện bị người bức đến nổi trận lôi đình càng là cơ hồ chưa từng có. Có điều hiện tại, sự hoài nghi của Tiêu Nặc, vẻ bình chân như vại của hắn, lại thật sự làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu lẫn bực bội vô cùng.
Nàng vừa phát hỏa, Tiêu Nặc lập tức kêu oan thấu tận trời: “Tỷ tỷ, tỷ nói lý một chút được hay không? Ta nói tỷ là Thất ca tỷ không vui, ta sửa lại bảo ta mới là Thất ca, thế mà tỷ vẫn mất hứng...” Vừa nói một bên vừa lắc đầu, “Ai, nữ nhân chính là nữ nhân, không thể nói lý lẽ.”
Phong Thần Hi tức khí quá độ lại cười tươi, nói liền tù tì: “Được được được, ta không nói lý lẽ, ngươi lý lẽ nhất, được rồi chứ?”
Nói xong, xoay người tính bỏ đi, không nghĩ lại bị Tiêu Nặc một phen gắt gao kéo lại ống tay áo: “Tỷ tỷ chớ đi!”
“Không đi thì làm gì?” Phong Thần Hi cứng cổ không chịu quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở tại chỗ này nghe ngươi nói hưu nói vượn đến hừng đông sao?”
“Không cần đến hừng đông.” Tiêu Nặc cười hì hì đáp, “Thêm một hồi nữa là được rồi.”
Phong Thần Hi cười lạnh, không muốn nói thêm nữa, càng không muốn dây dưa cùng hắn, dứt khoát đứng ngoảnh đầu, cùng hắn giằng co tại đó.
Một lát sau, Tiêu Nặc tuyên cáo đầu hàng trước, đem tay nhẹ buông, lẩm bẩm nói: “Được rồi được rồi, tỷ thích đi cứ đi đi, long đàm hổ huyệt một mình ta xông vào là được rồi.”
Phong Thần Hi làm như cái gì cũng chưa nghe thấy, vuốt phẳng ống tay áo bị hắn nắm rồi thẳng hướng phía trước mà đi, đi được vài bước, nghe hắn ở phía sau thật sự vẫn chưa theo tới, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhẫn nhịn, rốt cuộc khó có thể an tâm, quay đầu nhìn, Tiêu Nặc chính là ôm đầu ngồi xổm dưới một thân cây cạnh tường cao, bóng cây lắc lư, ánh sáng trên người hắn loang lổ loang lổ, nhìn qua vừa cô đơn lại đáng thương.
Phong Thần Hi khẽ cắn môi, tự bảo với mình chỉ một lần này, sau không được viện cớ nữa, liền đi rồi lại trở về, nhẫn nại hỏi: “Ngươi vốn định ngủ ở trong này hả?”
Tiêu Nặc ngẩng đầu, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng nói: “Ta sẽ xông vào long đàm hổ huyệt, làm không tốt cả mạng cũng mất, còn có thể ngủ nghê gì được a.”
Phong Thần Hi lại vừa bực mình vừa buồn cười, bốn phía nhìn quanh một phen, nói: “Long đàm ở nơi nào? Hổ huyệt tại nơi đâu? Ta thế nào một cái cũng nhìn không thấy?”
“Ở ngay đằng kia.” Tiêu Nặc nhếch lên ngón cái tay phải, hướng ra tường cao phía sau khoa tay múa chân một chút.
Bên trong tường cao, đúng là nơi ở Hắc Hổ.
Phong Thần Hi trừng mắt hắn nói: “Đây là ngươi nói 'Long đàm hổ huyệt'? Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta vừa mới còn ở bên trong đi dạo một vòng chẳng mảy may thương tích...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên trong tâm thoáng động, nhất thời kinh hô nói: “Y da! Không đúng!”
Tiêu Nặc chậm rãi đứng lên, thần thái bình tĩnh nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cũng cảm thấy không thỏa đáng sao?”
Đương nhiên không thỏa đáng——Hắc Hổ kia là dạng nhân vật gì, trạch viện của hắn dễ xông vào như vậy sao? Như thế nào lại để người ngoài một đường thẳng tới phòng chủ nhân, như đến chỗ không người vậy?
Phong Thần Hi mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ nói: “Hắn là cố ý! Nói cách khác...”
Tiêu Nặc cắt ngang nàng nói: “Nói cách khác, chúng ta vừa rồi nghe thấy, căn bản chính là hắn cố ý để chúng ta nghe được. Bởi vậy...”
“Bởi vậy, căn bản không có kẻ Thất ca này.” Phong Thần Hi cũng cắt ngang lời hắn, “Cho dù có, cũng tuyệt sẽ không kêu là Thất ca.”
“Không sai.” Tiêu Nặc gật gật đầu nói, “Cho nên, ta nói Thất ca có khả năng là nữ nhân, có khả năng là tỷ, cũng có khả năng là ta... Bởi vì, nếu chúng ta thực theo này manh mối tra tiếp, hắn liền có khả năng là một ai đó. Hắc Hổ này tuy rằng mưu kế đơn giản, nhưng chỉ cần chúng ta hơi không để ý, sẽ bị hắn đưa đi lạc lối, tìm không ra được phương hướng chính xác.”
Phong Thần Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Xem ra, chúng ta còn phải đi tìm một người...”
Tiêu Nặc thở dài, nói: “Sáng nay rời giường ta liền cảm giác mắt phải mấp máy không ngừng, quả nhiên là rủi ro hiện ra.”
Ánh hoàng kim chói mắt từ ba đĩnh vàng đặt ở trên bàn, nguyên cả chiếc bàn gỗ cũ nát đầy mỡ đều phảng phất hào quang nhấp nhoáng.
Ánh mắt của Trương mỳ sợi vẫn là hé không ra một nửa, miệng càng ngậm gắt gao.
Tiêu Nặc giương một khuôn mặt đau khổ nhìn hắn, muốn nói lại không dám nói, sau một lúc lâu, lại lấy ra hai đĩnh vàng cùng ba đĩnh kia đồng thời đặt xuống.
Trương mỳ sợi cư nhiên vẫn là không trợn mắt, không mở miệng.
Tiêu Nặc rốt cục nhịn không được, kêu lên: “Bất quá là một thời gian biểu cùng một câu truyền khẩu mà thôi, ngươi cũng quá tham rồi!”
Truyền khẩu, còn gọi là ẩn ngữ, hành thoại, thị ngữ, tiếng lóng, đa phần độn từ ẩn nghĩa, dùng ẩn dụ đề cập ám hiệu, được người trong giang hồ quen dùng, tuy ai cũng biết, nhưng lại tồn tại khác biệt rất lớn cùng tính cẩn mật, nhất là tiếng lóng ám hiệu các môn các phái, càng là mỗi nhà mỗi khác biệt.
Lúc Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi hai người lần đầu tiên dọ thám trạch viện của Hắc Hổ, bởi vì hắn cố ý cho đi, nên vẫn chưa gặp ai chặn lại. Nhưng có khả năng đến lần thứ hai bọn họ chuẩn bị điều tra, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, cho nên nếu có thể đạt được thời gian biểu thay ca ban đêm của thủ vệ tuần tra trong trạch viện Hắc Hổ cùng với ám hiệu, chí ít có thể loại trừ đi khả năng đả thảo kinh xà.
Mà toàn bộ Trấn Trăm Dặm, có thể cung cấp loại tin tức này, trừ bỏ Trương mỳ sợi ra, tuyệt không có người thứ hai.
Nghe Tiêu Nặc kêu lên như vậy, Trương mỳ sợi rốt cục mở mắt ra, chưa nói hai lời đã đem kim đĩnh trên bàn nhất loạt cho cả vào tay áo, sau đó chậm rì rì đứng dậy, chậm rì rì nói: “Cách mỗi một canh giờ đổi một lần, hiện tại giờ Hợi đã gần đến, cửa bên hông phía tây, nói vậy đang có ba mươi sáu người chờ đợi thay ca.”
Nói xong, không thèm quay đầu, hướng nồi sắt to đặt trên bếp lò đi thẳng.
Tiêu Nặc đứng dậy theo, hướng về phía bóng dáng của hắn kêu lên: “Truyền khẩu kia đâu?”
“Truyền khẩu?” Trương mỳ sợi bước chân đứng lại, xoay người cười nói, “Lúc ngươi lấy ra ba đĩnh vàng, ta cũng đã nói cho ngươi a, là chính ngươi nóng vội, lại lấy ra thêm hai đĩnh vàng, thịnh tình này ta không thể khước từ, đương nhiên cũng cũng chỉ đành nhận... Tục ngữ nói, im lặng là vàng, im lặng là vàng, quả nhiên có đạo lý.”
“Im lặng là vàng...” Tiêu Nặc thì thào đọc mấy lần, bỗng nhiên nhảy dựng lên, “Cái tên lão hồ li này, đưa lại ta hai đĩnh vàng mau——”
Trạch viện Hắc Hổ, cửa phía tây.
Cửa phía tây chẳng những là nơi đại viện thay ca, cách chỗ nghỉ ngơi của toán thủ vệ cũng rất gần, ca thủ vệ thay đổi đại đa số đều đã sức cùng lực kiệt, chỉ trông có thể mau chóng trở lại sương phòng tạm nghỉ, còn ba mươi sáu gã thủ vệ sắp nhận ca tuần tra mộng đẹp mới tỉnh, không khỏi còn buồn ngủ, đầu óc tinh thần ít nhiều cũng có chút không tốt, thời điểm thay quân khó tránh khỏi có chút hỗn loạn, trong hỗn loạn liền cũng khó tránh khỏi có chút thời khắc sơ sẩy.
Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi ẩn từ một nơi bí mật gần đó, thừa dịp mọi người không chú ý, đồng loạt nhảy lên vào một gian sương phòng, trộm thay hai bộ quần áo thủ vệ, một chốc cũng không dám lưu lại, lập tức lại lướt ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, đi chưa đầy vài bước, trước mặt liền xuất hiện vài tên thủ vệ vừa mới thay ca trở về nghỉ ngơi, Tiêu Nặc và Phong Thần Hi cũng không tỏ vẻ trốn tránh, chỉ cúi đầu, cùng vài tên thủ vệ kia sát bên người mà bước qua, cư nhiên cũng không có ai đối bọn họ nảy sinh chú ý.
Thủ vệ trạch viện Hắc Hổ đông đảo, có mấy người mới vốn cũng không phải là quái lạ. Huống chi, bọn chúng tuyệt không thể tưởng tượng được hai người vừa rồi đã tới một chuyến kia giờ phút này không ngờ lộn trở lại.
Tiêu Nặc và Phong Thần Hi lặng lẽ nhìn nhau cười, nhanh hơn bộ pháp, đuổi theo đội thủ vệ vừa mới bắt đầu tuần tra kia, bám theo sau lưng của người sau cùng.
Bọn họ bước chân nhẹ như báo, hô hấp cũng phong bế tận lực, người đi sau cùng nọ căn bản không hề phát hiện, mà trước mặt cho dù có người nghênh diện đi tới, cũng sẽ không thể chú ý đến việc trong đội ngũ tuần tra có nhiều hơn hai người.
Một đường tiến lên, Tiêu Nặc và Phong Thần Hi đều chú ý ở trong bụi cây không ngừng có bóng người chớp hiện, ngẫu nhiên còn có kiếm quang chớp lóe, hiển nhiên trong tòa trạch viện này của Hắc Hổ trừ bỏ một đội tuần tra bên ngoài mỗi canh giờ, còn có thủ vệ ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó.
Phòng vệ thâm nghiêm như thế, nếu không có Hắc Hổ cố ý cho đi, bọn họ làm sao có thể dễ dàng vậy đã tìm được gian nhà chính, còn nghe trộm được Hắc Hổ nói chuyện? Mà lần điều tra thứ hai này, nếu vẫn cứ mang ý đồ lặng lẽ lẻn vào thì, chỉ sợ đi chưa xong vài bước đã bị người phát hiện.
Hiện thời xem ra, phương pháp giả trang trà trộn vào đội ngũ tuần tra này, tuy rằng nguy hiểm mà lại có chút lớn mật, cũng là tốt nhất, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.
Quan trọng nhất vẫn là, vận khí bọn họ quả không tệ, bởi vì đội thủ vệ tuần tra này đúng là đi về phía gian nhà chính.
Đợi cho đến trước phòng, Tiêu Nặc lặng lẽ hướng phía sau Phong Thần Hi dùng tay ra hiệu, chờ chuyển qua góc phòng phía tây, vừa vặn một chỗ tầm mắt chung quanh đều là góc chết không thấy được, đồng thời bỗng nhiên khựng người lại, chờ cho đội tuần tra phía trước đi xa, rồi lại quay người đi tiếp, đi ra khỏi nơi góc khuất kia, để lộ mình dưới tầm mắt của đám thủ vệ đông đảo đang ẩn nấp trong bóng tối.
“Đi, đừng có ngừng.” Tiêu Nặc đầu nâng một nửa, vừa đi vừa nhỏ giọng nhắc nhở Phong Thần Hi.
Hắn biết, tuy rằng bọn họ nhìn không thấy những người đó, nhưng những người đó giờ phút này nhất định đều nhìn bọn họ chằm chằm.
Từ nơi này đến cửa lớn gian nhà chính, bất quá chỉ cách vài bước, có điều lúc hai người bọn họ đi qua, lại phảng phất như đã qua đúng một vạn năm. Thật vất vả đến được cửa, trước trán Phong Thần Hi đã không biết tự lúc nào chảy ra một lớp mồ hôi mỏng dính, vừa thở ra một hơi, bên trong cửa đột nhiên xuất hiện hai người, trầm giọng nói: “Khẩu lệnh?”
Phong Thần Hi cắn chặt khớp hàm không lên tiếng, nàng mặc dù mặc quần áo thủ vệ, có điều chỉ cần mở miệng sẽ để người khác biết ngay nàng là nữ nhân.
Tiêu Nặc tiến lên một bước nửa che khuất nàng, nói: “Im lặng là vàng.”
Hai người trong cửa không nói gì thêm, nhưng cũng không nhường đường.
Tiêu Nặc và Phong Thần Hi không biết là rốt cuộc có phải bị chúng dò xét ra được gì hay không, chỉ nhất mực kiên trì đứng đó, phảng phất lại qua một vạn năm, mới nghe hai người kia hỏi tiếp: “Đã trễ thế này, tìm lão đại có chuyện gì?”
Tiêu Nặc không cần nghỉ ngợi đáp: “Đương nhiên là có chuyện khẩn cấp quan trọng.”
Hai người kia còn đang định hỏi, Tiêu Nặc dứt khoát đánh bạo hất mặt lên một cái, lớn tiếng nói: “Việc này sự tình liên quan trọng đại, các ngươi có hỏi ta cũng không thể nói, nếu như không tin, cứ việc kêu lão đại tới đây là được!”
Hai người kia thấy hắn nổi giận, vội cười làm lành nói: “Huynh đệ khoan nóng, huynh đệ có điều không biết, ở đây vừa tiễn bước hai vị khách không mời mà đến, lão đại giao căn dặn xuống dưới, muốn vạn sự cẩn thận. Nếu huynh đệ có việc gấp, vậy mau vào đi tới chỗ lão đại bẩm báo đi.”
Tiêu Nặc “Hừ” một tiếng, quay đầu đối Phong Thần Hi nói: “Chúng ta đi!”
Thừa dịp không ai để ý, còn đối nàng làm cái mặt quỷ.
Không khí vốn cực kì khẩn trương, bị hắn đánh bạo nháo nhào như vậy, Phong Thần Hi ngược lại cảm thấy không có gì, giờ phút này thấy hắn làm mặt quỷ như thế, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, vội vã cúi đầu, bước nhanh qua cửa.
Cửa lớn cách phòng chính một quãng, Tiêu Nặc đi được một đoạn, cố tình giả đò lơ đãng quay đầu lại, bắt gặp vừa lúc hai tên thủ vệ kia ghé lỗ tai nói chuyện với nhau, liền mạnh mẽ lôi kéo Phong Thần Hi, vút một cái nép vào mặt bên phòng chính, chờ lúc hai gã kia lại ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng bọn họ, chỉ nghĩ đã vào nhà gặp lão đại rồi, hoàn toàn không chút lưu ý.
Tiêu Nặc và Phong Thần Hi ẩn trong bóng tối, thở ra một hơi thật dài. Một trận gió thổi qua, hai người đều cảm giác được một thân mồ hôi lạnh.
Một lát sau, chờ hô hấp ổn định, hai người lại giống như lần đàu đến đây trốn dưới bóng cây hòe đại thụ cạnh phòng, đợi ước chừng khoảng thởi gian một chung trà nhỏ, liền nghe trong phòng truyền ra giọng của Hắc Hổ nói: “Lâu như vậy không hề thấy động tĩnh gì, nói vậy hai kẻ kia sẽ không trở lại nữa.”
Sau đó là tới thanh âm của trướng phòng tiên sinh tiếp lời nói: “Giờ phút này hai kẻ kia nói vậy là đang vắt hết óc suy đoán Thất ca rốt cuộc là ai.”
“Ngươi diễn cũng thật đạt. Nếu không phải ngươi làm bộ ra vẻ giống như bị bọn họ dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Thất ca tồn tại.”
“Ha ha ha, vậy cứ để cho bọn họ đi tìm đi. Toàn bộ trong Trấn Trăm Dặm, không biết có bao nhiêu người kêu Thất ca a. Một kế này của lão đại thực sự rất lợi hại!”
“Không phải là ta lợi hại, là Đại ca thủ đoạn cao minh, ta cùng ngươi đều bất quá là thủ hạ núp bóng ăn cơm mà thôi.”
“Nói đến đây, thuộc hạ vẫn không rõ Đại ca muốn chúng ta bịa đặt ra vị Thất ca này để làm cái gì.”
“Ngươi nghĩ là, đại nha hoàn Tiêu phủ bởi vì hàn phục tán mà chết, đại công tử vừa tiếp nhận gia nghiệp, há có thể chịu để yên? Đại ca từ sớm đã nghĩ đến chuyện đại công tử khẳng định sẽ phái người tới điều tra hư thực của chúng ta, mà toàn bộ người trong Trấn Trăm Dặm đều biết rõ, Hắc Hổ ta nếu không có chỗ dựa vững chắc tuyệt không thể làm được đại sự như vậy. Đại ca cố ý muốn chúng ta làm ra Thất ca, vừa là để dẫn đại công tử đi sai hướng, thứ hai cũng có thể bảo hộ thân phận chính mình không bị bại lộ.”
“À, thuộc hạ đã hiểu. Đại ca tự biết người chống lưng lão đại đằng sau bức màn sớm hay muộn cũng phải hiện thân, cho nên dứt khoát làm ra một cái tên Thất ca để che giấu khỏi tai mắt người khác...”
“Không sai, chính là như vậy. Hơn nữa, nếu thật sự đến nỗi vạn bất đắc dĩ, còn có thể tùy tiện tìm một người giả mạo Thất ca đưa ra gánh tội thay.”
“Ai, thuộc hạ thấy Đại ca cũng quá phòng xa rồi. Thân phận của Đại ca ở Thành Trăm Dặm đến nay chưa một ai dám hoài nghi, hơn nữa lại cùng đại công tử giao tình thâm hậu, cần chi phải hao tâm tốn sức diễn ra trò này?”
“Đại ca là muốn thành đại sự, người giống như Đại ca vậy, luôn rất để ý đến tiểu tiết, cũng là cực kỳ dè dặt cẩn thận... Được rồi, hôm nay đã đủ vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải xuất một lượng hàng lớn nữa đấy.”
“Dạ.”
Lập tức nhìn thấy trướng phòng tiên sinh đi ra, thẳng hướng cửa lớn. Lại một lát sau, ánh nến trong phòng cũng đều dập tắt toàn bộ, xem ra Hắc Hổ đã đi ngủ.
Phong Thần Hi ở Tiêu Nặc bên tai nhẹ giọng nói: “Không có Thất ca, lại tới thêm một tên Đại ca nữa, chúng ta hay là lại đi tìm cái lão trướng phòng tiên sinh thích diễn trò kia, hỏi một chút Đại ca của bọn chúng là ai, ngươi thấy thế nào? Theo như lời ông ta nói vừa rồi, tựa hồ vẫn là biết chút ít về hoàn cảnh của tên Đại ca này.”
Nói xong đợi nửa ngày, cũng không thấy Tiêu Nặc có phản ứng, ghé mắt qua xem, chỉ thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, lại lôi kéo hắn, nói: “Sao hả?”
Tiêu Nặc quay sang, ánh mắt lóe lên nói: “Tỷ tỷ, tỷ biết không, trong nhà ta có ba vị trướng phòng tiên sinh.”
Phong Thần Hi thế nào cũng không đoán được hắn lại đột nhiên bật ra một câu như thế, kinh ngạc hỏi: “Liên quan gì?”
Tiêu Nặc lắc đầu, lại trầm tư sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Ta chưa bao giờ thấy qua cha ta hay là mẹ ta nói nhiều thứ với một trướng phòng tiên sinh đến như vậy.”
Phong Thần Hi nói: “Người kia có khả năng chẳng phải trướng phòng tiên sinh thực sự a, ông ta có khả năng là phụ tá, quân sư gì đó của Hắc Hổ.”
“Có điều...” Tiêu Nặc vẫn là một cái lắc đầu, “Ta trông ông ta còn chưa bằng một nửa khôn khéo của Hắc Hổ, chẳng lẽ khỉ lại đi thỉnh heo làm quân sư sao?”
Hắn so sánh tuy rằng thật buồn cười, lại vô cùng chuẩn xác, Phong Thần Hi lúc vừa nghe qua rất muốn cười, có điều cẩn thận nghĩ lại, cũng bỗng dưng thu mi, nói: “Như vậy, ý của ngươi là...”
“Ta suy đoán, “ Tiêu Nặc ngắt ngang, tựa như đang trả lời, hoặc cũng có thể là đang tự lầu bầu lẩm bẩm, “Nếu chúng ta có thể nghĩ đến Hắc Hổ là cố ý để chúng ta nghe thấy cái tên Thất ca này, Hắc Hổ hắn cũng có khả năng nghĩ tới chăng? Mà nếu hắn nghĩ tới một tầng này, có thể là, đây căn bản chính là một cái kế trong kế——hắn biết chúng ta sẽ nghĩ đến Thất ca này là giả, cũng biết chúng ta sẽ trở lại, bởi vậy chờ ở trong này cùng lão trướng phòng tiên sinh kia diễn màn diễn vừa rồi cho chúng ta xem, để chúng ta cho rằng lần đối thoại thứ hai nghe thấy mới là thật, nói vậy chứng tỏ được điều gì?”
Phong Thần Hi cả người chấn động, thốt nên: “Chứng tỏ lần đối thoại đầu tiên chúng ta nghe thấy mới là thật!”
Nói cách khác, Thất ca, mới chính là, người thật sự chống lưng Hắc Hổ phía sau bức màn.