- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1412
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1412
Trong lòng Tiêu Minh Hạc vô cùng bất mãn, liền tăng thêm sức lực lên tay, đáp lại: “Được, chúng ta lao ra!”
Đúng lúc này, trong bóng tối liên tục truyền đến những tiếng bình sứ vỡ vụn “choang choang choang choang…”.
Chắc hẳn tất cả thi bình trong mấy căn phòng đá này đều vỡ cả rồi.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khằng khặc quái dị: “Ha ha ha ha, Thiên Đường có đường mấy người không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới. Bây giờ muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi! Bách quỷ dạ hành, mấy người không trốn thoát đâu! Ha ha ha, ha ha ha…”
Giọng nói này vô cùng dữ tợn, lơ lửng không cố định, không biết truyền đến từ nơi nào.
Ông chủ Hầu nghe vậy thì ngứa ngáy, trên người nổi lên từng lớp da gà.
Trong lòng Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng vô cùng khủng hoảng.
Lời người này nói rất có thể là thật, mấy trăm thi quỷ, oán linh đếm không hết, dưới lòng đất âm khí nồng đậm này, pháp lực và công phu đều sẽ suy giảm, chỉ bằng hai người bọn họ sẽ rất khó lao ra.
Đúng lúc này, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên, chiếu căn phòng đá dưới đất này giống như ban ngày.
Mà điều khiến ba người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi chính là, vậy mà tia chớp này lại ở trong tay Lý Dục Thần.
Từng tia chớp như cành cây phân ra rất nhiều nhánh cây, xì xì xèo xèo, quấn lấy oán linh lơ lửng trên không trung và thi quỷ nhúc nhích trên mặt đất.
Mà trụ của tia chớp lại vươn thẳng vào trong bóng tối phía trước, đập vỡ vách đá dày đặc ầm vang.
Sau đó chiếu sáng một khuôn mặt trắng bệch phía sau vách đá.
“Đậu má nó chứ…”
Bóng dáng người kia lóe lên, đã mất đi tung tích, chỉ để lại một chửi mơ hồ không rõ.
Cùng lúc đó, bóng người Lý Dục Thần cũng lóe lên, đuổi theo.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây phút tia chớp lóe lên.
Tia chớp dập tắt.
Chỉ để lại một mảnh tàn quang xám trắng, còn có tàn ảnh của tia chớp và Lý Dục Thần bay qua.
Bên tai còn vang vọng tiếng mắng của người kia.
Tiếp theo chính là bóng tối vô tận.
Bởi vì bị ánh sáng chói lóa của tia chớp k1ch thích, tầm nhìn của ba người không có cách nào khôi phục ngay được, cho dù thanh kiếm trong tay Bạch Phương Hưng vẫn có chút phát sáng, trong tay ông chủ Hầu còn cầm điện thoại, trước mắt của bọn họ vẫn là bóng tối vô tận.
Nhưng giờ phút này, trong lòng của bọn họ lại chấn động không gì sánh nổi.
Trong đầu không xóa đi được hình ảnh Lý Dục Thần cầm tia chớp trong tay.
Cho đến lúc này, Tiêu Minh Hạc mới biết được vì sao người bố đã đến đỉnh cao võ đạo của mình lại tôn kính cậu Lý như thế.
Mà Bạch Phương Hưng còn phải chịu rung động mạnh mẽ hơn Tiêu Minh Hạc gấp trăm lần.
Từ nhỏ ông ta đã học tập Trường Xuân Đạo Pháp, đương nhiên biết một tia chớp vừa rồi có ý nghĩa như thế nào.
Trước kia ông ta đi theo sư huynh Vương Sùng Tiên, cũng đã được chứng kiến lôi pháp, ví dụ như Ngũ Lôi Chính Pháp của Thiên Sư đạo, Thần Tiêu Thiên Lôi của phái Thần Tiêu, bao gồm cả Trường Xuân Đạo Pháp của Bạch Vân quán cũng có Nhất Kiếm Xuân Lôi.
Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy lôi pháp cường đại như thế.