- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1353
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1353
Lý Dục Thần không biết ân oán giữa hai nhà Lý Bạch ra sao, chỉ là ở Bạch Vân Quan, Bạch Phương Hưng cố tình không thấy anh khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Hơn nữa khi tới Bách Thảo Đường, từ bảng hiệu ngoài cửa thái độ của nhân viên công tác đều tỏ rõ vẻ trịch thượng, nhìn xuống chúng sinh khiến anh quyết định hôm nay phải một chân đạp Bách Thảo Đường một chân đạp nhà họ Bạch khiến cho những kẻ kiêu căng kia biết núi này còn có núi khác cao hơn.
Và cũng nương cơ hội này nói với người của thủ đô rằng, người của nhà họ Lý đã trở lại.
“Hahaha…”, Lý Dục Thần cười to, nói: “Ông Bạch à, tôi sẽ không tranh giành với ông đâu”.
Bạch Quân Đường sửng sốt, không hiểu tại sao Lý Dục Thần lại bỗng dưng nhường nhịn, nhưng nghe giọng điệu của anh lại dường như không giống lùi bước cho lắm.
Nhưng câu tiếp theo của Lý Dục Thần lại suýt chút nữa khiến ông ta tức điên.
“Bởi vì ông không có tư cách tranh giành với tôi!”, Lý Dục Thần nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao.
Ngũ Gia của nhà họ Bạch nổi tiếng là chúa ngang bướng trong giới thượng lưu ở thủ đô, có khi nào bị người nhỏ hơn khinh thường như vậy đâu?
Cho dù là Tứ Đại Gia của thủ đô cũng không dám nói lời ngông cuồng vậy đâu.
Bạch Quân Đường tức run người, đang định móc mỉa đá xéo lại thì nghe Lý Dục Thần nói tiếp:
“Đừng nói là ông mà cho dù là cả đất thủ đô này cũng không ai có thể tranh với tôi!”
Lý Dục Thần bỗng giơ ngón tay chỉ vào biển hiệu Bách Thảo Đường.
“Cho dù là người viết dòng chữ ấy sống lại cũng không được!”
Trong chớp mắt, Bạch Quân Đường tưởng chừng như mình đã xuyên không và Lý Vân Hoa đang đứng trước mặt mình.
Khi còn trẻ, Lý Vân Hoa cũng ngông cuồng như vậy, coi khinh mọi thứ.
Điều đáng tức giận nhất ấy là tuy ngông cuồng là thế nhưng vẫn rất phong độ.
Bạch Quân Đường tự xưng mặt người dạ thú.
Trong thủ đô cũng không hề ít hạng người mặt người dạ thú ấy nhưng không một ai màu mè và táo tợn hơn Lý Vân Hoa.
Mỗi lần gặp Lý Vân Hoa, Bạch Quân Đường như nghẹn một bụng tức nhưng lại không có chỗ xả.
Không phải chỉ là quán quân đầu thai vào ông bố có tiền có của thôi à?
Nếu mày không phải họ Lý, bố mày không phải Lý Thiên Sách thì sao mày có thể trở thành cậu ấm số một thủ đô chứ? Ai thèm để mắt đến mày!
Một khoảng thời gian rất dài Bạch Quân Đường đều luôn nghĩ như vậy. Nhưng ông ta lại hồn nhiên quên mất nếu mình không phải họ Bạch, không phải ở trong nhà họ Bạch thì ai rảnh mồm gọi ông ta là “Gia” đâu chứ.
Bạch Quân Đường hoàn hồi, cười khẩy nhìn Lý Dục Thần, chỉ tấm biển trên đầu nói:
“Oắt con, đúng là ngông cuồng! Có biết ai là người viết tấm biển hiệu đó không? Đó là Khang Hi đấy! Là đế vương một thời! Cậu là cái thá gì chứ? Hỏi xem thằng bố đã chết của cậu xem có dám nói vậy không?”
Lý Dục Thần còn chưa đáp trả thì Lâm Mộng Đình đã nói trước.
Lâm Mộng Đình biết Lý Dục Thần muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng một phen. Nhà họ Lý sắp trở lại thủ đô, cần phải tái hiện lại huy hoàng thuở xưa, không thể thiếu màn tìm đá kê chân. Mà nhà họ Bạch này coi như là tảng thứ nhất. Ai bảo đụng vào anh chứ, ai bảo người nhà họ Bạch kiêu căng, không chút phong phạm của giới nhà giàu.
Lý Dục Thần đã mở miệng gáy dù người viết bảng hiệu hồi sinh cũng không thể tranh giành với mình nên giờ mà nói chuyện với Bạch Quân Đường chẳng khác nào hạ giá bản thân. Lúc này, cần có một người khác thay mặt Lý Dục Thần nói chuyện.