- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1288
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1288
Nghê Hoài Kỳ sợ muốn chết.
Lúc này, Lý Dục Thần đã thu lại sát ý, không còn sát ý áp bức, Nghê Hoài Kỳ nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ông ta lại mềm nhũn dưới đất, sợ hãi run bần bật.
Niềm kiêu ngạo của tông sư hoàn toàn mất hết vào lúc này, chi còn lại nỗi sợ.
Hoàng Phủ Hiền, từng là người thấy mà ông ta rất tự hào, chỗ dựa lớn nhất của ông ta, cao thủ đệ nhị Hoa Đông, nhân vật có thể đọ tay với Châu Khiếu Uyên, đã chết như vậy.
Nhìn hai đầu người dưới bàn trà, lại nhìn Lý Dục Thần, Nghê Hoài Kỳ dường như nhìn thấy ác ma địa ngục.
“Nói đi, anh Lang đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi lại.
“Ở… mật thất… phía sau!”
“Đi, đưa tôi đi”.
Đương nhiên Nghê Hoài Kỳ không dám nói không, run lẩy bẩy đứng lên, mới phát hiện đũng qu@n của mình đã ướt một mảng, còn hơi ấm nóng.
Tông sư mất kiểm soát tè ra quần, nếu truyền ra ngoài, không biết trên giang hồ sẽ nghĩ thế nào.
Sau khi họ đi ra, trên hai thi thể nổi lên một khí đen bắt đầu lan ra từ chỗ vết thương bị cắt.
Đó là kiếm khí Huyền Minh còn sót lại bên trên.
Khí của Huyền Minh mau chóng ăn mòn cơ thể, chỉ lát sau, trong phòng chỉ còn lại mấy vũng nước.
Lý Dục Thần áp giải Nghê Hoài Kỳ đến hậu viện của sơn trang, từ trong một gian nhà đi vào, đi qua mấy cánh cửa, rồi chuyển xuống dưới hầm.
Nơi này đường đi quanh co, có rất nhiều phòng, giống như nhà giam.
Tìm được Lang Dụ Văn ở trong một gian phòng nhỏ kín mít.
So với Mã Sơn và anh Thái, Lang Dụ Văn vẫn còn tốt, chỉ bị thương nhẹ.
Có lẽ là vì anh ta không biết võ công, cũng không phản kháng.
Lý Dục Thần ở trong phòng tiến hành chữa trị đơn giản cho Lang Dụ Văn.
Lúc chữa trị, bỗng nghe cánh cửa phía sau phập một tiếng đóng lại.
Tiếp đó, vang lên giọng nói nặng nề như tảng đá di chuyển.
Sau đó, truyền đến tiếng cười khà khà của Nghê Hoài Kỳ:
“Ha ha ha, Lý Dục Thần, không ngờ phải không, nơi này còn có cơ quan! Nơi này là nơi tông sư bế quan, để bảo đảm an toàn lúc bế quan, tất cả bức tường đều được tạo thành từ gang thép và tấm nhôm dày trộn lẫn bê tông, kể cả pháo đạn cũng không bắn vào được! Mặc cho cậu có võ công cao thế nào, cũng đừng hòng chạy ra ngoài! Trừ phi cậu biến thành con chuột, chui ra từ lỗ thông gió. Ha ha ha… cậu đợi chết đói ở đây đi!”
Nghê Hoài Kỳ đóng cơ quan, đứng bên ngoài cửa mật thật, cười điên cuồng không ngừng.
Đũng qu@n vẫn ấm nóng, khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.
Nỗi xấu hổ này hóa thành nỗi tức giận.
Ông ta đập mạnh lên bức tướng dầy, điên cuồng cười với lỗ thông gió, dùng tất cả lờ lẽ bẩn thỉu mà ông ta có thể nghĩ ra mắng Lý Dục Thần và tám đời tổ tông nhà anh, để trút hết cơn giận của ông ta.
Nghe bức tường dầy đó phát ra tiếng vang bức bối, nghĩ đến Lý Dục Thần sẽ chết đói bên trong, ông ta lại thấp thoáng có kh0ái cảm. Sau nỗi xấu hổ và tức giận, có được kh0ái cảm khi trút ra.