- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1270
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1270
Trong vực sâu có khuôn mặt đang cười với anh.
Lực lượng của vực sâu làm anh không thể thoát khỏi, anh định bắt lấy thứ gì đó, nhưng xung quanh không có vật gì, chỉ có dòng xoáy tối tăm.
Bên trong dòng xoáy, khuôn mặt vặn vẹo kia nhìn chăm chú vào anh.
Thoáng chốc, Lý Dục Thần cảm thấy gương mặt đó cực kỳ quen thuộc, nhưng không nghĩ ra gặp qua ở nơi nào.
Rơi xuống, rơi xuống, không ngừng rơi xuống.
Anh bất lực như một lá cây rơi vào vòng xoáy giữa sông.
Đúng lúc này, Thiên Đô lệnh trên người anh lóe lên ánh sáng.
Chiếu xạ ra hai chữ Thiên Đô trong hư không.
Một tia thanh minh chiếu rõ nguyên thần, Lý Dục Thần biết, thứ rơi xuống không phải là thân thể mà là linh hồn của anh.
Vực sâu không phải đến từ không gian bên ngoài, mà là thứ gì đó thức tỉnh trong huyết mạch của anh.
Khuôn mặt vặn vẹo trong bóng tối cười gằn.
“Con à, đừng từ bỏ! Đừng bị ánh mặt trời giả tạo kia lừa gạt! Con không thuộc về nơi này, con thuộc về bóng tối! Tới đây, đi theo nội tâm của con, tìm về con chân thật!”
“Tới đây, rời khỏi thế giới tràn ngập lừa gạt và bất công này đi! Dưới ánh mặt trời toàn ẩn náu dơ bẩn! Chỉ có bóng tối mới là thuần túy, vĩnh hằng, chân thật!”
“Bọn chúng mang ánh sáng ra phơi bày trước mặt người khác, che giấu dơ bẩn. Bọn chúng chế tạo ra biểu hiện giả dối của ánh sáng, dùng mắt con người lừa gạt con người. Bọn chúng chế tạo ra ảo giác xinh đẹp, dùng h@m muốn của loài người kiểm soát loài người. Bọn chúng lũng đoạn thế giới này, thúc đẩy vạn vật, khiến con người làm nô lệ mà không biết!”
“Con à, tỉnh dậy đi! Trở về chân thực, trở về vĩnh hằng, trở về bóng tối! Trở lại điểm bắt đầu của mọi thứ, trở lại khởi đầu của vũ trụ! Ở nơi đó, không có thánh nhân, không có ánh sáng, không có giả dối và bất công. Bóng tối trao cho con sức mạnh vô tận và sinh mệnh vĩnh hằng!”
“Khi đó, con chính là ta, ta chính là con. Vạn vật là con, con là thế giới! Con bất tử, bất diệt!”
“Con trở về, mang theo thân thể bất diệt, linh hồn vĩnh hằng, sức mạnh vô tận, trở về đánh nát ánh sáng giả tạo này. Đây là sứ mệnh của con, là sứ mệnh đã trao cho con từ khi con sinh ra tại thế giới nguyên sơ!”
“Tới đi, đừng nên chống cự, đừng từ bỏ! Chỉ cần đi theo bóng tối dẫn dắt, đi theo nội tâm chân thật của con, thả lỏng, thả lỏng…”
Giọng nói kia trở nên dịu dàng, dòng xoáy màu đen xung quanh cũng nhẹ nhàng hơn, như thể tử c ung của mẹ, mà anh chính là thai nhi nằm trong nước ối.
Sợ hãi và bất an biến mất.
Lý Dục Thần càng ngày càng bình thản.
Hào quang của ký hiệu Thiên Đô trong hư không yếu dần, chậm rãi bị bóng tối cắn nuốt.
Ngay khi hai chữ đó sắp biến mất, ánh sáng vàng kim chợt mãnh liệt chiếu tới. Một ông lão tóc bạc mặt hồng hào hiện lên giữa ánh vàng kim, hư chỉ thành kiếm, một đạo kiếm quang bắn vào bóng tối.
Khuôn mặt vặn vẹo nổ tung trong nháy mắt, như pháo hoa lóe lên trong đêm tối.
“Sư phụ!”
Lý Dục Thần lên tiếng gọi, muốn quỳ lạy lại nhận ra thân thể của mình vẫn đang không tự chủ mà rơi xuống.
“Đừng sợ! Dùng sức mạnh trong nội tâm con đối kháng bóng tối này!”
“Sư phụ, người kia nói thật sao?”