- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1104
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1104
Sau khi vết thương của Trữ Phượng Toàn đã khỏi, cũng bái tạ Lý Dục Thần, thừa nhận vị trí Đại Tông Sư của anh, chỉ là ông ta vẫn còn nhớ đến Hỏa Long Châu, sau khi được chứng kiến thực lực của Lý Dục Thần đã có thêm một chút lo lắng không thể lấy lại được hạt châu đó.
Với năng lực của Lý Dục Thần, nếu như không muốn trả, đúng là ông ta cũng không có cách nào.
Lý Dục Thần biết ông ta đang suy nghĩ gì, cười nói: “Yên tâm đi, chuyện mà tôi đã đồng ý với ông thì nhất định tôi sẽ làm được”.
Trữ Phượng Toàn có chút bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng nói: “Đại Tông Sư, tôi không có ý đó, nếu cậu đến đảo Cửu Long, chúng tôi nhất định sẽ hoan nghênh!”
Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa, lại đi giúp Xà Bích Thanh khai thông khí tức kinh mạnh.
Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, xem xét kỹ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Giống! Quả nhiên rất giống!”
Lý Dục Thần hỏi: “Xà tiền bối, bà nói cái gì?”
Xà Bích Thanh thu hồi ánh mắt, nói khẽ: “Cảm ơn ân cứu mạng của cậu Lý, bây giờ cậu đã là Đại Tông Sư, không biết ngày mai Đại Tông Sư có rảnh đến hội sở Hồ Tân một lần không?”
Lý Dục Thần mừng lớn nói: “Đương nhiên có thể”.
Anh biết ngày đó Quan Nhã Lệ không nói đùa, bà Xà này có khả năng biết không ít chuyện về nhà họ Lý.
Sau khi chữa khỏi cho Xà Bích Thanh, bảy vị Tông Sư trên sân chỉ còn lại Viên Thọ Sơn.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: “Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi, có phải là ông không vậy?”
Viên Thọ Sơn sợ đến mức mặt xám như tro.
Nếu có thuốc hối hận, ông ta nguyện ý trả một nửa gia sản để mua mấy cân trở về uống.
“Lý, cậu Lý, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ…”
Làm người quản lý nhà họ Viên tung hoành trong giới kinh doanh mấy chục năm, da mặt của Viên Thọ Sơn đã sớm luyện đến trình độ vừa dày vừa mềm dẻo trong vô số lần làm ăn rồi.
“Uy danh võ đạo của Đại Tông Sư là vinh quang của võ lâm Nam Giang chúng tôi. Viên mỗ nguyện cung phụng Đại Tông Sư làm vua, từ nay về sau, tất cả những gì của nhà họ Viên, Đại Tông Sư có thể lấy dùng bất cứ lúc nào, từ trên xuống dưới nhà họ Viên lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần một câu của Đại Tông Sư, chúng tôi cam nguyện xông pha khói lửa!”
Ông ta chuyển biến quá nhanh, Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt một chút.
Anh chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế cả.
Ngay cả người trong đại sảnh cũng đều không nhìn được.
Mặc dù người trong võ lâm cũng chú trọng đạo lí đối nhân xử thế, nhưng dù sao vẫn phải có cốt khí.
Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, cứ nhất quyết một đánh một trận sống còn với người ta, bây giờ thấy người ta lợi hại, đột nhiên lại nói sẵn sàng chờ lệnh xông pha khói lửa, sự đảo ngược này cũng quá nhanh quá kịch liệt, mông ngựa nóng hầm hập mang theo mùi thối phun đầy mặt mọi người trong đại sảnh.
“Thôi đi, đồ hèn nhát!”
“Tại sao loại người này lại có thể trở thành Tông Sư vậy? Đúng là ông trời không có mắt mà!”
“Hừ, người làm ăn mà, đều như thế cả!”
“Để xem kết cục của ông ta như thế nào!”
“Tôi cảm thấy nhà họ Viên sắp xong rồi”.
“Cũng không đến mức đi, tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn top 3 Tiền Đường mà!”
“Top 3? Anh cũng không nhìn xem người ông ta đắc tội là ai!”