- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 889
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 889
Lý Dục Thần nói: “Trước đây Mộc Niên Phong đúng là người của phái Âm Sơn, nhưng bây giờ ông ta đi theo tôi rồi”.
Lão bà sầm sắc mặt, nói: “Hừ, đây là lời gì chứ? Đệ tử tông môn, cũng chẳng phải lưu manh giang hồ! Cậu có đạo pháp cao cường, nhưng nếu là người của phái Âm Sơn, muốn đến lừa gạt ức hiếp phụ nữ yếu đuối chúng tôi, bộ xương già này của tôi, cậu chưa chắn ăn được đâu!”
Mộc Niên Phong bên cạnh nói: “Bà là Tạ bà bà phải không? Tôi là Mộc Niên Phong, cậu Lý nói đúng, trước đây tôi thực sự là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, nhưng được cậu Lý điểm hóa, đã cải tà quy chính rồi”.
“Cải tà quy chính?”
“Bà bà, tuyệt đối đừng tin ông ta!”. cô gái áo đen nói: “Người của phái Âm Sơn trước nay luôn âm hiểm giải hoạt, không việc ác nào không làm, đâu biết cải tà quy chính?”
Tạ bà bà nhìn Mộc Niên Phong một cái, lại nhìn sang Nghiêm Cẩn, cuối cùng nhìn sang Lý Dục Thần, hỏi: “Các người làm sao chứng minh? Bảo tôi tin tưởng thế nào?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi không cần chứng minh gì với bà, bà tin hay không cũng không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi đến đây là có ba chuyện”.
“Ồ, ba chuyện gì?”
“Thứ nhất, các người có một cô gái bị tôi điểm huyệt, tôi đến giải huyệt cho cô ta”.
“Thứ hai, các người bắt đi một cô bé nông thôn, tôi đến đưa cô bé về nhà”.
“Thứ ba, rắn của các người hành hung, cắn thương vô số dân chúng vô tội, tôi đến trừng phạt”.
“To gan!”, cô gái áo đỏ tức giận nói: “Trước mặt bà bà, lại dám cuồng ngôn như vậy!”
Tạ bà bà chống mạnh cây nạng xuống đất, lớn tiếng nói: “Im miệng! Hồng Yên, cô nói đi, đúng là rắn của chúng ta nuôi đã cắn thương hương dân trên trấn không?”
“Thưa bà bà, là Tiểu Thanh, không biết làm sao lại chạy ra ngoài. Tôi và mấy sư muội cùng đi tìm, tìm khắp cả rừng núi gần đây cũng không tìm được. Sau đó nghe được tin, nói trấn Lâm Hoang có mấy chục người bị rắn cắn, mới đến đó tìm. Không ngờ, gặp phải anh ta”, Tạ Hồng Yên chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta! Đã đánh chết Tiểu Thanh không nói, còn dùng thủ pháp kỳ lạ điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.
“Hừ, lại còn có chuyện này, sao các cô không nói sớm với tôi?”, Tạ bà bà trách hỏi.
Tạ Hồng Yên cúi đầu nói: “Chút chuyện nhỏ, không muốn bà bà lo lắng”.
“Chuyện nhỏ?”, Tạ bà bà tức giận nói: “Cắn thương mấy chục người còn là chuyện nhỏ? Tiểu Thanh là bán yêu sắp mở linh tri, người khác không biết độc tính của nó, các cô còn không biết sao? Trên trấn không ai có thể giải độc rắn này. Hiện giờ những người đó thế nào rồi?”
“Việc này…”, ánh mắt Tạ Hồng Yên lóe lên: “Tôi vội cứu sư muội về, Tiểu Thanh lại chết, nên không quản nữa”.
Bốp!
Tạ bà bà Tạ tát Hồng Yên một cái.
“Hồ đồ! Cô là đại sư tỷ, nên lấy mình làm gương, Tiểu Thanh chết thì chết, chỉ là một con rắn! Tính mạng mấy chục người trên trấn cô lại không quản? Tâm tính bạc bẽo như vậy, đâu phải là tác phong của Bách Hoa Cốc!”
Tạ Hồng Yên ôm mặt, run run nói: “Bà bà, Hồng Yên biết sai rồi!”
Tạ bà bà nhìn sang Lý Dục Thần nói: “Vị công tử này, không biết những người đó trên trấn hiện giờ thế nào rồi?”