- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 756
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 756
Lý Dục Thần cau mày.
Tông sư đột phá của võ đạo bình thường tiến vào tiên thiên vốn không thể nào dẫn đến lôi kiếp.
Một ninja lại có thể độ kiếp trên biển, còn dẫn sấm sét vạn đạo, thì đúng là không đơn giản!
Thiên Nhẫn Tông này, xem ra có chút bản lĩnh.
Tối hôm đó, Lý Dục Thần ở lại sơn trang Ngô Việt của nhà họ Tiền, đợi hôm sau đến Đồng Khánh Đường gặp ninja của Thiên Nhẫn Tông.
Trí Nhẫn cáo từ về chùa Thiên Trúc.
Trước khi đi, Trí Nhẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Có Lý thí chủ ở đây, ngày mai lão nạp không cần đến Đồng Khánh Đường thể hiện sự kém cỏi nữa. Lão nạp đến đánh cờ cùng Tiền thí chủ thì hơn”.
Nói xong, liền dẫn theo Vô Hoa rời khỏi sơn trang Ngô Việt.
Tiền Khôn nghe xong lời này, trong lòng thầm kinh ngạc.
Tiền Khôn biết rõ thực lực của Trí Nhẫn. Nhà họ Tiền không hề sợ Thiên Nhẫn Tông, chính là vì có Trí Nhẫn ở đây.
Đại hội võ lâm Tiền Đường, hai đại tông sư tranh đệ nhất, nhà họ Tiền cũng không tham gia, ngoại trừ vì thực lực gia tộc mạnh đến không cần dựa vào cái danh tông sư để giành tài nguyên ra, còn là vì có Trí Nhẫn.
Nhưng nghe ý trong lời nói của Trí Nhẫn, lại cho rằng tu vi của Lý Dục Thần cao hơn ông ta!
Tuy Tiền Khôn từng tận mắt chứng kiến Lý Dục Thần thể hiện thực lực, nghi ngờ Lý Dục Thần là tông sư, nhưng cũng chưa từng nghĩ, Lý Dục Thần còn vượt qua cả tông sư.
Ông ta bắt đầu mong đến ngày mai.
Thậm chí trong lòng thầm mong, tốt nhất đám người Đông Doanh cử mấy người có thực lực mạnh một chút đến.
Một điểm lợi khác khi có Lý Dục Thần ở đây là không cần lo lắng Thiên Nhẫn Tông giương đông kích tây. Trí Nhẫn nói ngày mai đến đánh cờ cùng Tiền Nhược Vọng, sợ là cũng là ý này.
Tiền Nhược Vọng vốn muốn cho người làm đi sắp xếp phòng ngủ cho Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng lại chủ động gánh vác công việc này.
Sơn trang Ngô Việt nằm ở giữa sườn núi, không lớn lắm, nhưng phân bố mấy tinh xá vô cùng tài tình khéo léo.
Tiền Hân Đồng dẫn Lý Dục Thần đi bộ trên con đường nhỏ trải đá cuội, bỗng nhiên hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh khiến A Hoa quyết tâm xuất gia bằng cách nào?”
Lý Dục Thần ngẩn người, nói: “Chuyện này, chẳng phải cô nên đi hỏi anh ta, hoặc là hỏi đại sư Trí Nhẫn sao?”
“Ha, bây giờ anh ta hoàn toàn biến thành người khác, hỏi anh ta cái gì cũng chỉ một câu ‘A di đà phật’”, Tiền Hân Đồng nói: “Còn đại sư Trí Nhẫn, trước đây cũng không phải họ chưa từng gặp nhau, đại sư Trí Nhẫn còn thử điểm hóa anh ta, nhưng anh ta là viên đá cứng đầu, vốn không thể khai thông”.
“Cho nên cô nghĩ rằng, đây là công lao của tôi?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Vốn dĩ tôi chỉ nghi ngờ, nhưng hôm nay A Hoa tự nói, là anh đã điểm hóa anh ta”.
Tiền Hân Đồng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn ra điểm gì đó trên khuôn mặt anh.
Lý Dục Thần khẽ xoa cằm, ngẩng đầu nhìn ánh trắng trên trời: “Nếu tôi nói tôi cũng không biết đã điểm hóa anh ta thế nào, cô tin không?”
Tiền Hân Đồng quả quyết trả lời: “Không tin!”