- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 554
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 554
“Xin lỗi, tôi và nhà họ Lâm có hôn ước, nhưng không phải là con rể ở rể”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Ngoài ra, không tôi phải khổ chủ, khổ chủ có nghĩa là gia quyến của người bị hại, cô dùng từ không đúng. Thứ ba, tôi cũng không phải là thánh thủ y đạo, đây là từ của cô tự tưởng tượng ra. Một câu nói, cô nói sai ba chỗ, đúng là chẳng ra làm sao”.
Trước nay Tiền Hân Đồng chưa từng gặp ai dám chỉ trách cô ta, liền ngẩn người tại chỗ.
Hồ Sư Ước ở bên cạnh không nhịn được cười, có lẽ chỉ có Lý Dục Thần mới ăn nói với cô cả nhà họ Tiền như vậy.
Cô Tiền này coi như gặp phải đối thủ rồi, cũng nên có người xử lý cái tính cách này của cô ta.
Vẻ mặt Tiền Hân Đồng khẽ biến sắc, giật lông mày, mắt sắc như dao, trong ý lạnh toát ra một vẻ hào khí không hề tương xứng với bề ngoài kiêu ngạo của cô ta.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Anh đang giáo huấn tôi hả?”
Lý Dục Thần không hề né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, nói: “Không phải tôi giáo huấn cô, từ giáo huấn nên sử dụng cho trưởng bối. Tôi chỉ nhắc nhở cô, nên đọc nhiều sách, ví dụ như học trường đại học nào đó. Đại học Nam Giang cũng rất được mà, chỉ là không biết cô không dựa vào gia đình, không dựa vào thể diện, có thể thi được vào không?”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tiền Hân Đồng.
Tên đầu trọc phía sau cô ta gần như tâm ý tương thông với cô ta, tiến lên một bước, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra sát khí mạnh mẽ.
Tiền Hân Đồng nhẹ nhàng lướt ngang chiếc quạt gấp ngà voi trong tay, ngăn tên đầu trọc.
“Trước nay chưa từng có ai ăn nói với tôi như vậy, bất kể là bản tính của anh như vậy, hay là cố ý, anh đã thành công khiến tôi nổi hứng thú. Ông Hồ đã tiến cử, thì tôi để anh khám bệnh cho ông nội tôi. Nhưng tôi phải nói trước, khám khỏi thì còn dễ nói, nếu khám không khỏi, tôi cho người chặt đứt hai tay của anh, móc mắt anh, cắt lưỡi anh, tránh để sau này anh ra ngoài lừa lọc người khác”.
Những lời hung dữ này, Lý Dục Thần đã nghe không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng không để tâm.
Hồ Sư Ước thì khác, là ông ta đề nghị Lý Dục Thần khám bệnh cho Tiền Nhược Vọng, ông ta không hy vọng gây ra chuyện thị phi.
Hơn nữa còn là Tiền Hân Đồng nói ra lời này, ông ta biết, cô gái này nói được làm được.
“Cô Tiền, như vậy không thích hợp lắm, nếu cô muốn tính như vậy, thì thân già này sớm bị chặt mấy lần rồi”, Hồ Sư Ước nói.
“Khác chứ, ông Hồ là danh y Tiền Đường, chữa bệnh cứu người vô số, là sự thực xác thực, đương nhiên chúng tôi có thể tin tưởng ông. Nhưng anh ta thì không được, vừa nãy anh ta đã nói, không phải là thánh thủ y đạo, thì phải trả chút giá, nếu không, tôi không dám để anh ta đi khám bệnh cho ông nội tôi”.
Tiền Hân Đồng cười lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nếu một người có tự tin, thì có gì mà phải sợ chứ?”
Hồ Sư Ước còn muốn nói tiếp, Lý Dục Thần đã lên tiếng.
“Chữa không khỏi trừng phạt nặng như vậy, nếu chữa khỏi thì sao?”
“Thực sự có thể chữa được, tùy anh ra điều kiện, anh muốn gì cũng được”.
“Muốn gì cũng được ư…”, Lý Dục Thần cười với ý xấu xa: “Vậy muốn toàn bộ tài sản của nhà họ Tiền, các người cũng sẽ cho?”
Tiền Hân Đồng khinh thường nói: “Biết ngay anh là kẻ tham tài mà, tôi nói cho anh biết, nhà họ Tiền khác với gia tộc khác, người trong tộc rải rác khắp thiên hạ, mỗi người có sự nghiệp riêng, tuy ông nội tôi là tộc trưởng, nhưng rất liêm khiết, ngoại trừ từ đường và quỹ giáo dục gia tộc, thì ông ấy không có bao nhiêu tài sản. Đương nhiên, tôi cũng có đủ tiền riêng để tống cổ người như anh”.
Lý Dục Thần lại nói: “Vậy nếu muốn cô thì sao? Vừa nãy cô nói, muốn gì cũng được”.