- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 542
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 542
Sau khi thăng cấp, bùa hộ mệnh bây giờ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, có thể ngăn được sát khí mạnh mẽ hơn.
Quan trọng nhất là tâm chú Lý Dục Thần khắc lên đó, khi sát khí dày đặc đến mức độ nhất định. Lý Dục Thần có thể cảm nhận được.
Nếu gặp phải tình huống như lần Đinh Hương bị bắt cóc đó, thì khi tên Nam Dương kia thi pháp với Đinh Hương, Lý Dục Thần có thể cảm nhận được nguy hiểm, cũng có thể thông qua lá bùa để cảm nhận vị trí, chạy đến sớm nhất có thể.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều không biết lá bùa mới đã được bỏ thêm cái gì, chỉ biết là sau khi đeo vào thì lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hai cô gái cũng không hề lo lắng vì phải đi đến Tiền Đường, dọc đường đi vẫn líu ríu đùa giỡn không ngừng.
Lâm Mộng Đình kể cho Đinh Hương nghe những chuyện thú vị ở trường đại học, khiến Đinh Hương hào hứng thấy rõ.
Mã Sơn lái xe, Lý Dục Thần ngồi ở ghế lái phụ.
Mã Sơn lại đùa: “Dục Thần, em có thể nhận thêm vài thằng em ở đại học Nam Giang, thế thì sẽ không lo cô Lâm và Đinh Hương bị người ta bắt nạt”.
Lý Dục Thần cảm thấy ý kiến này cũng không tệ.
Đại học Nam Giang là ngôi trường hàng đầu Giang Nam, rất nhiều cậu ấm cô chiêu đi học ở nơi đó. Không biết nhà họ Tiền với nhà họ Cao có ai học ở Nam Giang không, về anh có thể hỏi thử. Nếu có người của nhà họ Tiền và nhà họ Cao chăm sóc thì không cần phải lo cho sự an toàn của hai cô gái.
Lâm Mộng Đình nghe Mã Sơn nói thế thì không vui nói: “Mã Sơn, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có cô này với cô kia nữa, anh cứ muốn khách sáo như thế thì trực tiếp gọi em là chị đi”.
Mã Sơn cười hà hà nói: “Khó đấy, anh với Dục Thần là anh em, chỉ có thể gọi em một tiếng em dâu”.
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng than thở nói: “Thì không gọi cô Lâm là được, nghe cứ quái lạ sao sao ấy”.
Đinh Hương bên cạnh cười nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng có thể gọi là chị dâu, chị dâu cũng là chị. Em cũng gọi chị Mộng Đình là chị, chắc chắn chị Mộng Đình muốn nghe chúng ta gọi chị ấy là chị dâu từ lâu rồi, đúng không chị Mộng Đình?”
Mã Sơn cười ha hả: “À, đúng đúng đúng, anh em không bàn đến lớn nhỏ, cũng có thể gọi là chị dâu, ha ha ha!”
Mặt Lâm Mộng Đình đỏ bừng, nhéo Đinh Hương xong giả bộ muốn đánh người: “Con bé này, còn chưa vào tới trường đại học mà đã hư rồi, xem chị giải quyết em thế nào!”
Nhưng đánh thì không có, chỉ có chọc chọc khiến Đinh Hương nhột.
Đinh Hương chui rúc vào góc ghế, cười ha hả.
Lý Dục Thần ngồi trên ghế phó lái, đột nhiên có cảm giác vô cùng ấm áp.
Thế giới hồng trần, luôn có những khoảnh khắc tươi đẹp như thế.
Đáng tiếc khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi, mấy chục phút trên đường cao tốc nhanh chóng trôi qua.
Đại học Nam Giang rất lớn.
Ngày khai giảng, cửa trường đại học đầy ắp người, đều là sinh viên đến nhập học, cùng với phụ huynh đi theo, xách túi lớn túi nhỏ, trên mặt và vẻ hãnh diện vì đậu vào ngôi trường danh tiếng và sự hoang mang vì quá mới lạ.
Lý Dục Thần và Mã Sơn đều không có ăn học nhiều, thấy bốn chữ đại học Nam Giang trước cổng thì trong lòng cũng nghiêm túc hẳn lên.