- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 425
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 425
Gã ta lùi lại mấy bước theo bản năng, đâm vào góc ghế sô pha, suýt chút nữa té ngã.
Nhưng sư phụ Vinh vừa đứng lên, trong bụng liền dâng lên cơn đau thắt, đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
Sáu Sẹo đứng thẳng người một lần nữa, lấy lại bình tĩnh, nhớ đến việc bọn họ đều bị thuật Giáng Đầu khống chế, gã ta vô cùng tức giận với dáng vẻ chật vật vừa rồi của mình.
“Mẹ nhà mày, xem chốc nữa ông đây chơi chết mày thế nào!”, Sáu Sẹo hung hăng nhổ một cục đờm về phía sư phụ Vinh: “Chẳng phải ông ngạo mạn lắm sao, đến đây đi! Đến đánh tôi này!”
Sư phụ Vinh cáu giận, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đến tận lúc này, trên mặt ông chủ Vương vẫn treo nụ cười mang tính biểu tượng kia.
Ông ấy nhẹ nhàng giật giật quần áo sư phụ Vinh: “Được rồi, đừng chọc tức chó nữa, không đáng đâu”.
Sáu Sẹo nghe xong liền giận dữ, rất muốn xông lên đánh người, nhưng cuối cùng gã ta vẫn kiêng dè Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương, không dám lại gần quá.
Gã ta chỉ đứng ở đó, nhảy cẫng lên mắng chửi người đầy thô tục, còn nhổ nước bọt.
Mắng vài câu, thấy ông chủ Vương không có phản ứng gì, ngược lại thoạt nhìn nụ cười trên mặt càng ngày càng sung sướng, gã ta hết hứng thú.
Lúc này, cửa phòng bên trong chợt mở ra, Lại Sa Sa dẫn Đinh Hương đi tới.
Sáu Sẹo lập tức thể hiện ra mười hai phần kính cẩn, xoay người hỏi: “Sa Sa tiểu thư, sao rồi, có cần tôi hỗ trợ không?”
“Giờ tôi phải đưa cô gái này đến chỗ sư huynh của tôi, cậu ở lại coi chừng mấy người này”.
“Dạ dạ, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhìn thật kỹ”, đôi mắt của Sáu Sẹo toát lên vẻ gian ác, chỉ vào chị Mai hỏi: “Sa Sa tiểu thư, con đàn bà này, có thể cho tôi…”
Lại Sa Sa nhìn Sáu Sẹo bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét, đáp: “Nếu không phải cậu là người của Tra Minh Huy, hiện tại tôi sẽ vứt cậu cho cổ ăn”.
Toàn thân Sáu Sẹo khẽ run rẩy.
Gã ta từng trông thấy “cổ” của Lại Sa Sa, chúng đều được nuôi nấng bằng vật còn sống.
Hơn nữa, Lại Sa Sa còn nói, ở chỗ Nam Dương bọn họ, muốn luyện những con cổ có linh tính kia thành thuật Giáng Đầu thì phải nuôi bằng máu người.
Sáu Sẹo nghĩ đến chuyện này, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Mấy người này đều là cao thủ võ đạo, chân khí trong cơ thể dồi dào. Lúc vùng vẫy giãy chết, bọn họ có thể tùy tiện bóp chết cậu. Tốt nhất cậu nên cẩn thận, đừng có ý đồ với bọn họ”.
Lại Sa Sa cảnh cáo.
“Có điều, nếu cậu nghe lời, làm tốt, tôi có thể cân nhắc ý kiến của cậu. Trước khi tôi đút bọn họ cho con tôi, có thể cho cậu hưởng thụ người phụ nữa kia một chút”.
Sáu Sẹo khom lưng cực thấp, không dám ngẩng đầu, trong miệng liên tục đáp “Dạ”.
Nhưng sau khi Lại Sa Sa nói ra những lời này, Sáu Sẹo không còn chút ý nghĩ nào.
…
Đám người áo đen cùng nhau tiến lên.
Hiển nhiên những người này không phải là bảo vệ bình thường, ai cũng có công phu cao thủ.
Nhưng trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ và đám bảo vệ trước đó cũng chẳng khác gì nhau.