- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 300
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 300
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ngài mai họ cũng có thể đóng cửa được rồi.
Trương Đông Hằng đi ra khỏi đám đông bảo cấp dưới đi sắp xếp đồ ăn, sau đó gọi điện cho Trương Căn Mậu.
Chuyện này đã không phải của riêng khách sạn, mà tập đoàn Vĩnh Thanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Huống chi, họa còn do con trai Trương Căn Mậu ông gây ra, ông không đến xử lý thì ai đến.
Bên cạnh đó, ông ta cũng gọi cho nhà họ Lâm.
Họ Lý kia không phải nói đại diện cho nhà họ Lâm đến hả, dù có phải thật hay không thì báo cho nhà họ Lâm cũng sẽ chẳng khiến tình hình tệ hơn.
Tia nắng chiều cuối cùng cũng biến mất trên nền kính thủy tinh, bóng tối dần bao trùm.
Ve sầu trên cây vẫn kêu râm ran, côn trùng trong bụi cỏ cũng không cam lòng yếu thế ríu rít bắt đầu kêu to.
Khách sạn Hải Châu mở hết tất cả các bóng đèn, dưới ngọn đèn là từng cảnh huy hoàng lộng lẫy khiến ngoài cửa sáng như ban ngày.
Một chiếc bàn ăn dài được đẩy ra.
Dưới màn đêm ngoài cửa khách sạn rực rỡ bày một bàn ăn vừa được chuẩn bị dài cả 5m.
Xung quanh cắm đầy hoa tươi.
Trên bàn đốt nến.
Từng bộ đồ ăn bằng bạc đắt đỏ xếp ngay ngắn trên bàn.
Hết món này đến món khác được bưng lên.
Mùi hương ngập tràn trong màn đêm.
Trương Đông Hằng đi mời Trần Văn Học và Lý Dục Thần đến ăn cơm.
Hai người cứ thế ở đó trò chuyện vui vẻ, không có ai quan tâm đến ông ta.
Trương Đông Hằng cũng dứt khoát không thèm quan tâm thêm nữa.
Ông ta đang chờ Trương Căn Mậu đến, ai gây họa thì người đó tự tới mà gánh vác, ông ta không muốn chịu tội thay.
Một chiếc Mercedes Benz từ xa chạy tới.
Nhân viên trong khách sạn đều nhận ra, đó chính là xe của ông chủ bọn họ.
Trương Căn Mậu gần như là nhảy ra khỏi xe.
Đến nơi, ông ta chẳng nói chẳng rằng đã tát cho Trương Nhất Bình một cái.
Sau đó mới đi tới xin lỗi Trần Văn Học và Lý Dục Thần.
“Thưa hai cậu, tất cả là do tôi không biết dạy con, mong hai cậu rộng lòng, đừng chấp nhất gì thằng ranh con đó”.
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác tưởng như đang mơ.
Đó chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thanh!
Bọn họ chưa từng thấy ông chủ lớn oai phong lẫm liệt ngày thường trở nên khép nép và ăn nói nhỏ nhẹ như thế.