- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 172
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 172
“Dừng tay!”
Lâm Mộng Đình quát một tiếng.
“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng lắm rồi đấy! Anh không sợ ông nội biết sao?”
“Hừ! Bớt lôi thằng già đó ra doạ tao lại đi!”, mặt mày Lâm Thiếu Hằng trông rất dữ tợn: “Hôm nay mày cũng đừng hòng đi, các anh em, xử thằng họ Lý kia, con đàn bà này sẽ thuộc về chúng mày. Cô em gái này của tao là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Hòa đấy! Nếu không phải do nghĩ tới thằng già kia là thấy tởm lợm thì tao cũng muốn chơi cô ta rồi, ha ha ha…”
Những kẻ đi theo anh ta nhìn Lâm Mộng Đình, ai cũng trông háo sắc, trong mắt lộ ra vẻ đê tiện.
“Anh!”
Lâm Mộng Đình tức giận đến mức tái mặt, nhưng cô cũng thấy hơi sợ.
Đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ truyền lại từ trên tay giúp cô cảm thấy an toàn.
Lý Dục Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ông trời tạo nghiệp còn có thể tha thứ, nhưng tự tạo nghiệp thì không thể sống!”
Lâm Thiếu Hằng cười sằng sặc: “Còn ở đây mạnh miệng cho được, lên hết cho tao! Đánh cho nó tàn phế luôn!”
Cả đám đồng loạt xông lên, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lập tức bị họ bao vây.
Lâm Mộng Đình sợ tới mức nhắm mắt lại, dựa sát vào vai Lý Dục Thần.
Cô nghe thấy một loạt tiếng rầm rầm rầm, sau đấy là những tiếng kêu rên liên hồi.
Đến khi mở mắt ra, cô đã nhìn thấy một đống người đang nằm xung quanh, người thì ôm bụng, kẻ thì nâng chân.
Không ai có thể đứng lên.
Lần trước ở quán bar, cô đã biết Lý Dục Thần đánh nhau rất giỏi, nhưng lần này vẫn có chút không thể tin được.
Người kinh ngạc hơn cả Lâm Mộng Đình đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Mấy chục người xông lên, chỉ trong giây lát, cả đám đều đã bị đánh văng.
Sức chiến đấu kiểu gì thế này!
“Mày đừng qua đây!”
Lâm Thiếu Hằng sợ run bần bật, vẻ quyết tâm vừa rồi cũng chẳng còn nữa, chỉ còn lại sợ hãi.
“Quỳ xuống!”, Lý Dục Thần quát.
Lâm Thiếu Hằng bị tiếng quát này doạ cho sợ vỡ mật, liền quỳ phịch xuống đất.
“Làm theo lời tôi vừa nói khi nãy”, Lý Dục Thần lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Thiếu Hằng nhìn chủ quán đang ngồi trên ghế, cố gắng giữ lòng danh dự cuối cùng của một cậu chủ nhà giàu, liều mạng lắc đầu: “Không làm!”
“Mười…”
Lý Dục Thần bắt đầu đếm.
“Chín…”
“Không làm! Không làm!”
Giờ phút này Lâm Thiếu Hằng rất muốn hai viên cảnh sát ban nãy có thể quay lại.