- Trang chủ
- Yêu Giả Vi Vương
- Chương 184: Ngọa hổ tàng long
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Yêu Dạ
Bên ngoài cửa thành nam Thanh Y thành, một đại tướng khôi ngô râu ria xồm xoàm mặc giáp tướng quân thấy Hồng Y Vệ tựa như áng mây bay tới, lập tức dẫn theo mấy hộ vệ cưỡi ngựa đến gần.
Từ xa nam nhân đã quát Long Nha Phỉ Nhi:
- Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, ngươi chạy tới làm gì?
Phong phó Thống lĩnh vội vàng xuống ngựa, cùng tất cả binh sĩ quỳ một gối.
- Tham kiến tướng quân đại nhân!
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm xuống ngựa theo, bái kiến Long Nha tướng quân nổi tiếng đã lâu nhưng chưa gặp mặt.
Long Nha Phỉ Nhi dẫn theo bốn nữ tướng xuống ngựa chắp tay hành lệ, biểu tình nghiêm túc nói:
- Tướng quân đại nhân, các ngươi có thể đến thì tại sao mạt tướng không thể tới? Ta chính là Thống lĩnh của Hồng Y Vệ, không phải nên đại biểu tướng sĩ Bắc Cương đến nghênh tiếp thượng sử sao?
- Thống lĩnh...
Tiêu Lãng ở phía sau nghe Long Nha Phỉ Nhi nói nổi hết da gà da vịt. Long Nha Phỉ Nhi thật sự cho rằng mình là Thống lĩnh, còn đại biểu tướng sĩ Bắc Cương? Tiêu Lãng cho rằng chức Thống lĩnh của Long Nha Phỉ Nhi là giả, cho dù có là thật thì cũng là quân dự bị. Quân Thần Độc Cô Hành quân kỷ nghiêm minh, dù Long Nha tướng quân có yêu thương Long Nha Phỉ Nhi cỡ nào cũng không thể làm loạn.
Quả niên, Long Nha tướng quân mày rậm mắt to gầm lên:
- Bậy bạ, ngươi là quân dự bị , không có tư cách nghênh tiếp sử tiết đoàn, mau đi trở về!
Long Nha tướng quân thấy Long Nha Phỉ Nhi không nhúc nhích thì quay đầu quát Phong phó Thống lĩnh:
- Phong Sát, mang tiểu thư trở lại, nàng dám kháng mệnh thì cứ trói lại!
- Tuân lệnh!
Phong phó Thống lĩnh Phong Sát khom lưng lĩnh mệnh.
Long Nha Phỉ Nhi trợn mắt, quát:
- Ai dám trói ta? Phong Sát! Rốt cuộc ngươi là binh của ai? Phó Thống lĩnh của ai?
Trán Phong phó Thống lĩnh Phong Sát nổi gân xanh, nhưng không dám nhúc nhích, xem ra hôm nay đại tiểu thư sắp nổi điên.
Quả nhiên!
Long Nha Phỉ Nhi liếc Long Nha tướng quân, giơ tay rút bảo kiếm treo bên hông, mắt đỏ hồng, vẻ mặt uất ức nói:
- Long Nha Nhược, nếu hôm nay ngươi dám kêu người buộc ta trở lại thì ta sẽ chết cho ngươi xem. Dù sao ngươi không thương ta, ta xuống dưới tìm nương...
Tiêu Lãng nghe như bị sét đánh. Trong trường hợp trang nghiêm như vậy mà Long Nha Phỉ Nhi dám gọi thẳng tên của Long Nha tướng quân, còn dùng cái chết uy hiếp. Nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, quả nhiên Long Nha Phỉ Nhi cực kỳ mạnh mẽ.
Long Nha tướng quân Long Nha Nhược tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt nhưng không dám nổi khùng. Long Nha tướng quân Long Nha Nhược nhìn phía xa các đại tướng quân hớn hở nhìn hài kịch, quay sang nhăn nhó cầu xin Long Nha Phỉ Nhi:
- Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, đừng quậy nữa, lão cha bị ngươi làm mất hết mặt mũi. Coi như lão cha xin ngươi, chờ lát nữa sử tiết đoàn đến, nguyên soái đại nhân cũng tới. Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, cái gì lão cha cũng theo ngươi...
Long Nha Phỉ Nhi sụ mặt chỉ một đám người hướng tây, hừ lạnh một tiếng:
- Ta không trở lại, dựa vào cái gì Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên, nam cung Ngọc Nhi có thể đến mà Long Nha Phỉ Nhi ta thì không được? Bọn họ là Thống lĩnh, ta cũng là Thống lĩnh! Tuy rằng Hồng Y Vệ là quân dự bị nhưng chỉ vì nó mới thành lập. Không phải ngươi đã nói chờ Hồng Y Vệ của ta đánh vài trận, lập đại công là có thể chuyển thành quân đonà chính quy?
Mặt Long Nha tướng quân Long Nha Nhược biến thành đủ sắc màu, ấp úng không biết nên phản bác như thế nào. Lúc trước Long Nha tướng quân Long Nha Nhược bị Long Nha Phỉ Nhi nhằn không chịu nổi, nghe theo đề nghị của quân sư quạt mo cho Long Nha Phỉ Nhi quân dự bị, thuận miệng lừa nàng vài câu. Không ngờ hôm nay tự vác đá đập túng chân mình.
Long Nha tướng quân Long Nha Nhược nhìn phía xa có mấy tướng quân không ngừng nhìn bên này, bất đắc dĩ khẽ thở dài:
- Thôi, thôi.
- Các ngươi qua bên kia đứng im, nhớ là đừng gây chuyện. Lát nữa nguyên soái đại nhân đến, nếu xảy ra chuyện gì thì lão cha không thể che chở được ngươi!
Long Nha tướng quân Long Nha Nhược mặt ủ mày ê dẫn người chạy hướng đám tướng quân đứng đằng trước nhất. Long Nha Phỉ Nhi đắc ý mang theo Hồng Y Vệ chạy hướng bên trái, đó là vị trí đẳng cấp Thống lĩnh đứng. Có vài Thống lĩnh dẫn theo cận vệ doanh đi nghênh tiếp sử tiết đoàn.
- Chào Long Nha Thống lĩnh!
- Long Nha tiểu thư, mấy ngày không thấy mà phong thái như xưa.
- Chào Long Nha tiểu thư!
Hồng Y Vệ vừa đến liền có ba con ngựa rời khỏi trận hình chạy nhanh hướng Long Nha Phỉ Nhi. Tiêu Lãng liếc lén, phát hiện là ba thanh niên Thống lĩnh.
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Bắc Cương quả nhiên ngọa hổ tàng long!
Ba thanh niên Thống lĩnh này tuổi không lớn nhưng tràn ngập khí thế, không chỉ thực lực cường đại mà người phát ra sát khí đặc biểt của binh sĩ Bắc Cương, hiển nhiên là Thống lĩnh thực thụ.
Tiêu Lãng nhìn hằm chằm Thống lĩnh bên trái, cảm thấy hơi quen mắt, dường như giống người nào đó.
Tiêu Lãng chợt ngộ ra, thầm giật mình nói:
- Không lẽ đây là đường huynh của Đông Phương Hồng Đậu, Đông Phương Ngạo Nhiên?
Vị Thống lĩnh này khoảng hai mươi ba, bốn tuổi, cưỡi con ngựa trắng, mặc giáp trắng, phong độ phiên phiên, mặt mày hơi giống với Đông Phương Hồng Đậu.
- Xin chào Đông Phương Thống lĩnh, Nghịch Thống lĩnh, Tả Thống lĩnh!
Quả nhiên!
Long Nha Phỉ Nhi chắp tay hành quân lễ tiêu chuẩn, không nóng không lạnh chào ba người. Tiêu Lãng con ngươi co rút, cúi thấp đầu.
Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên và mọt vị khác không ngờ là công tử của Nghịch gia, trước kia Tiêu Lãng chưa nghe nói qua.
Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên, công tử của Nghịch gia đều cỡ hai mươi ba, bốn tuổi. Tiêu Lãng tùy tiện cảm ứng phát hiện thực lực của Tả Kiếm đạt đến Chiến Vương cảnh. Đông Phương Ngạo Nhiên ít nhất là đỉnh Chiến Tôn cảnh. Công tử của Nghịch gia thì kém hơn một chút. Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên, công tử của Nghịch gia còn trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành Thống lĩnh thực quyền hiển nhiên không chỉ vì ba thế gia, bản thân cũng là rồng trong cõi người, có chiến công hiển hách.
Tả Kiếm mặc chiến giáp màu đen, dưới mũ giáp là khuôn mặt tuấn tú hơn cả đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh. Nhưng gió táp mưa sa ở Bắc Cương khiến Tả Kiếm đen hơn chút, tăng phần khí thế dương cương. Mặt Tả Kiếm đầy hớn hở, muốn nói cái gì.
Chợt Đông Phương Ngạo Nhiên ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng nhìn phương xa, lên tiếng:
- Đến rồi!
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn sang, quả nhiên trên đường cái phương nam có vô số thiết kỵ dấy lên gió cát đầy trời, cờ bay phất phới. Mấy vạn đại quân bảo hộ hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa cùng với cát bụi cuồn cuộn chạy nhanh đến. nguồn TruyệnFULL.vn
Phong phó Thống lĩnh Phong Sát chợt ra lệnh với binh sĩ Hồng Y Vệ:
- Quy trận!
Mọi người không dám nhìn lung tung. Ngự mã chạy một bên đường cái, dán sát hộ vệ quân của Đông Phương Ngạo Nhiên xếp thành hàng chỉnh tề chuẩn bị nghênh đón sử tiết đoàn.
Mấy người Tả Kiếm, Đông Phương Ngạo Nhiên, công tử của Nghịch gia không nói chuyện tiếp, tự quay về quân của mình, vẻ mặt hớn hở. Long Nha Phỉ Nhi cưỡi ngựa đến, vẻ mặt hưng phấn, mắt sáng rực nhìn sử tiết đoàn phía xa đến ngày càng gần.
Bên phải vị trí Hồng Y Vệ là một nữ Thống lĩnh dẫn dắt một trăm hộ vệ, thấy Long Nha Phỉ Nhi lại đây thì lộ vẻ mặt khinh thường, trào phúng:
- Hừ! Không biết trời cao đất rộng!
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc chỉ có Long Nha Phỉ Nhi nghe thấy.
Long Nha Phỉ Nhi lạnh lùng liếc mắt, cũng hừ lạnh, chửi thầm:
- Hồ ly dâm đãng của nam cung gia, ngươi đắc ý cái gì? Chờ Hồng Y Vệ của ta lập công lớn để xem ngươi còn vênh váo tới đâu?
Tiêu Lãng thầm chú ý.
- Công tử của nam cung gia?
Tiêu Lãng liếc trộm, quả nhiên là một nữ nhân diện mạo quyến rũ, đôi mắt lưu luyến làm lòng người rung động. Sử tiết đoàn đến càng lúc càng gần. Nam cung Thống lĩnh và Long Nha Phỉ Nhi không cam lòng tỏ ra yếu thế trừng nhau, quay đầu sang chỗ khác.
Thân hình hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm núp sau Hồng Y Vệ, không dám ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, lúc này bên ngoài thành nam có ít nhất gần vạn người, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm chỉ là binh sĩ bình thường lại thay đổi diện mạo, tuyệt đối không ai có thể phát hiện.
Cộp cộp cộp!
Lúc này cửa thành sau lưng có gần ngàn kỵ binh chạy đến, áo trắng giáp trắng, khí thế hùng hồn. Chính giữa có một chiếc xe ngựa xa hoa, bên cạnh có một cường giả mặc giáp đen cưỡi ngựa đen đi theo.
Gần vạn người bên ngoài thành nam thấy liền quỳ một gối xuống cùng rống to:
- Tham kiến nguyên soái!