- Trang chủ
- Yêu Giả Vi Vương
- Chương 129: Thần hồn của Tiểu Đao
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Yêu Dạ
Tiêu Lãng, Tiểu Đao tu luyện xong đã sắp đến ban đều, ráng chiều mây tía che trời, ánh hoàng hôn xuyên qua lá cây loang lổ rơi rụng xuống dất, thành từng vệt sáng đỏ, cực kỳ huyễn lệ. Tiêu Lãng, Tiểu Đao chặt cây cối, vác cây to chạy nhah xung quanh, rèn luyện thân thể. Đối với Tiêu Lãng, Tiểu Đao thì tu luyện thành một phần của cuộc sống, trong hai ngày Thần Hồn tiết bỏ không tu luyện, Tiêu Lãng, Tiểu Đao cảm giác như thiếu thốn cái gì, người khó chịu. Hôm nay Tiêu Lãng khai quật năng lực bí ẩn của thần hồn thảo đằng màu tím, hai người phấn chấn tinh thần, tu luyện càng hăng hái hơn.
Ban đêm, Tiểu Đao nhóm lửa, nướng thịt. Tiêu Lãng vuốt ve Huyễn ma thú tiểu Bạch, bình tĩnh nỗi lòng kích động.
Một người mấy ngày hôm trước còn bị cho là phế vật thức tỉnh phế thần hồn.
Không ngờ chỉ qua mấy ngày, phế thần hồn lại biến thành siêu cấp biến thái thần hồn, không chỉ tăng nhanh tốc độ tu luyện khủng khiếp, nó còn kèm năng lực cường đại, mạnh hơn chiến kỹ thần hồn của người ta gấp vô số lần.
Ít nhất Tiêu Lãng chưa từng nghe nói có chiến kỹ thần hồn nào khiến võ giả vượt cấp giết người, còn vượt hai bậc.
Tiêu Lãng thầm nhủ lòng phải giữ tâm tình bình thương:
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không biết thứ này có di chứng gì không, có phản phệ không, đừng quá đắc ý quên mình, khi đó chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Tiêu Lãng sống hai đời, mấy năm nay được Tiêu Thanh Y rèn luyện thần kinh thô phát huy tác dụng, hắn dần bình tĩnh hơn. Tiêu Lãng nhìn Tiểu Đao, thấy mắt gã lóe tia buồn bã.
Tiêu Lãng ngẩn ra, sau đó âm thầm xấu hổ, hận không thể tát mình một cái.
Đúng vậy, đoạn thời gian trước Tiêu Lãng thức tỉnh thần hồn mà thế nhân cho rằng là phế thần hồn, chịu mọi nhục nhã, mỉa mai, mắt lạnh. Tiêu Lãng rất cô đơn, buồn bã nhưng hắn đã quên cảm nhận của Tiểu Đao. Tuy Tiểu Đao chất phác, trông ngốc nghếch nhưng gã là một người bình thường, cũng có cảm nhận của mình. Tiểu Đao không thức tỉnh thần hồn, bị châm chọc mỉa mai, trong lòng đau khổ không thua gì Tiêu Lãng, hắn có người an ủi, còn Tiểu Đao thì sao?
Mấy ngày nay Tiêu Lãng luôn nghiên cứu thần hồn thảo đằng màu tím, đã quên cảm nhận của Tiểu Đao.
Thực lực của Tiêu Lãng càng mạnh thì tuy Tiểu Đao mừng cho hắn, nhưng nghĩ đến mình không thể thức tỉnh thần hồn, chắc gã càng cô đơn, đau khổ hơn.
Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Lãng càng áy náy, đi qua ngồi bên cạnh Tiểu Đao, mím môi nhìn gã.
Tiêu Lãng nói:
- Tiểu Đao... xin lỗi.
Tiểu Đao ngạc nhiên quay đầu lại, thấy áy náy trong mắt Tiêu Lãng thì khó hiểu.
Tiểu Đao chớp mắt hỏi:
- Ca nói cái gì vậy? Không phải ca đã bảo là giữa huynh đệ đừng nói xin lỗi sao?
- Ừm! Không nói, không nói!
Tiêu Lãng cúi đầu cầm một nhánh cây khạy tro lửa, trầm ngâm một lát sau an ủi nói:
- Tiểu Đao đừng buồn, hãy cố gắng tu luyện. Ngươi có năng lực phòng ngự biến thái, có lẽ chủng tộc như ngươi không cần thần hồn, hoặc là chủng tộc của ngươi có thể tự động thức tỉnh thần hồn.
Tiểu Đao nhếch môi cười, gật đầu, nói:
- Ca nói có lý, Tiểu Đao không buồn!
- Tự động thức tỉnh?
Tiêu Lãng thuận miệng khuyên nhủ chợt ngẩn ra, con ngươi co rút, kinh kêu:
- Phải rồi, Tiểu Đao! Không phải ngươi nói lúc thức tỉnh thần hồn thì có nhiều thần hồn cường đại muốn tiến vào người của ngươi sao? Cuối cùng bị hù bỏ đi?
Tiểu Đao mờ mịt gãi đầu hỏi:
- Đúng vậy! Sao vậy ca?
- Lúc ta thức tỉnh thần hồn cũng giống như vậy!
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, phân tích:
- Lúc trước ta không nói cho ngươi biết về thảo đằng màu tím của ta, thật ra nó sớm ở trong người ta rồi. Lúc tại Tu Di sơn, khi ta rớt xuống hang không đáy đã gặp nó. Lúc ta thức tỉnh thần hồn, có nhiều thần hồn muốn tiến vào thân thể của ta, cuối cùng bị thảo đằng màu tím hù chạy, còn có một con Bát Trảo Kim Long cũng bị nó buộc rời đi. Bây giờ xem ra là thảo đằng màu tím quá lợi hại, thần hồn sợ hãi nó. Tình huống của ngươi giống như ta, vậy chẳng phải là... Trong thân thể của ngươi có thần hồn cường đại rồi?
Tiểu Đao càng mờ mịt hơn, không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Lãng:
- Ca đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?
- Chắc chắn là vậy rồi!
Tiêu Lãng không để ý Tiểu Đao thắc mắc, tiếp tục suy đoán:
- Ngươi không có trí nhớ trước bảy tuổi, mười hai tuổi thức tỉnh thần thông biến thân. Cô Cô nói có lẽ ký ức của ngươi bị phong ấn, nếu là bị cường giả phong ấn thì rất óc thể thần hồn của ngươi cũng bị phong ấn, sau đó cùng thức tỉnh với ký ức? Đây... Cái loại khả năng này rất lớn! Tiểu Đao, rất có thể ngươi là hậu đại của chủng tộc rất mạnh!
Tiêu Lãng càng nghĩ càng thấy có thể, nếu không thì tư chất như Tiểu Đao tệ lắm cũng dễ dàng thức tỉnh thần hồn địa giai. Quan trọng nhất là Tiểu Đao nói có nhiều thần hồn rất hứng thú với gã, vào trong người gã xong bị dội ra ngay, tình huống giống Tiêu Lãng y như đúc.
Trong người Tiêu Lãng có thảo đằng màu tím, rất có thể thân thể của Tiểu Đao cũng có loại thần hồn cường đại nào đó. Năng lực biến thân bí ẩn của Tiểu Đao, ký ức thiếu thốn, khả năng này rất lớn.
Tiểu Đao ngẫm nghĩ, nở nụ cười, mặc kệ là thật hay giả, ít nhất có hy vọng.
Tiểu Đao nghe theo Tiêu Lãng khuyên bắt đầu nội thị thân thể, nhưng kết quả rất rõ ràng, gã không phát hiện điều gì.
Mắt Tiêu Lãng nóng cháy, kiên quyết khuyên nhủ Tiểu Đao:
- Tiểu Đao, hãy tin ta, chắc chắn thần hồn của ngươi bị phong ấn. Chờ tới ngày ngươi thức tỉnh thì chắc chắn ngươi cường đại rung động thế nhân!
Tiểu Đao nghe Tiêu Lãng khuyên, lòng sáng sủa nhiều. Tiêu Lãng, Tiểu Đao trò chuyện thật lâu, mãi đến đêm khuya mới ngủ trong sơn động.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã thức dậy, đầu tiên là tu luyện Huyền khí sau đó rèn luyện thân thể. ăn sáng xong Tiêu Lãng, Tiểu Đao chạy đi núi thứ năm.
Tuy trong núi thứ bốn có Huyền thú tứ giai nhưng hôm qua Tiêu Lãng, Tiểu Đao không gặp được. Tiêu Lãng muốn trắc nghiệm năng lực ăn mòn cắn nuốt mạnh nhất của thần hồn thảo đằng màu tím rốt cuộc cường đến mức nào. Nếu như có thể thì Tiêu Lãng sẽ đi núi thứ sáu mạo hiểm tìm Huyền thú ngũ giai để thực nghiệm.
Ngự Lâm quân đóng giữa núi thứ bốn và năm vẫn là nhóm người cũ. Đội Ngự Lâm quân này nhận ra Tiêu Lãng, Tiểu Đao, dù sao lúc trước hắn thân thiết ngồi chung với tử Sam công chúa.
Không biết có phải vì tin tức Tiêu Lãng thức tỉnh phế thần hồn đã truyền đến đây không mà thái độ của Ngự Lâm quân với hắn và Tiểu Đao kém nhiều, nhìn như cung kính nhưng thiếu nhiệt tình, thêm phần xa lạ.
Tiêu Lãng không để ý, đã bị nhiều mỉa mai, không thiếu thêm vài người. Tiêu Lãng và Tiểu Đao đi vào ngọn núi thứ năm.
Quả nhiên!
Tiêu Lãng, Tiểu Đao vừa đi, một Ngự Lâm quân cười lạnh, âm trầm nói:
- Vị này chính là Lãng công tử thức tỉnh phế thần hồn trong truyền thuyết? Thiếu Niên Hầu? Đã thức tỉnh phế thần hồn còn chạy tới đây rèn luyện làm gì? Hắn tưởng đời này còn có tiền đồ tu võ sao?
Các Ngự Lâm quân khác cũng lộ vẻ đùa cợt.
Tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân lạnh lùng quát:
- Đừng lắm miệng, dù là phế vật đi nữa, nếu lời ngươi nói truyền ra thì Tiêu gia muốn diệt ngươi không khác gì nghiền một con kiến! Đừng quên hắn là tôn tử của ai!
Tuy đám Ngự Lâm quân vẫn giữ vẻ mặt đùa cợt nhưng im miệng không nói nhiều. Vương thất yếu đuối, bốn siêu cấp thế gia che trời, Tiêu gia muốn giết bọn họ dễ như chơi.