- Trang chủ
- Đế Vương Tiền Truyện
- Chương 145: Kiến cỏ.
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lê Hoàg
Vài giờ đồng hồ trôi qua...
Lưu Y Nhiên đã có chút hối hận, nhẽ ra nên ngăn lão cha nàng từ đầu...
Bây giờ, hắn chính xác là một cái phệ huyết cuồng ma, máu bắn đến tứ tung, thân rộc ra hai má, trước mặt con Kiếm Hổ cũng là tàn tạ một dạng...
Lưu Kim, hăng máu chế độ, chính là hắn lấy ra mình danh dự tối cao đánh, căn bản không có kẻ nào có thể đem hắn bẻ, không có kẻ nào đem hắn khuất phục, chính như xưa kia trận đấu với Alex một dạng này, dù toàn trường im lặng, dù ai ai cũng mong hắn quy hàng, để rằng cảnh tra tấn này kết thúc, nhưng, hắn nào có làm như vậy, hắn nào có nhu nhược như vậy, đối với hắn, phun ra hai chữ ta hàng, ấy chính là sỉ nhục !
Máu ư...
Xương ư...
Lưu Kim lúc này sống, không phải dựa vào những cái như vậy, dường như sống chính bằng ý chí !
Hắn tình trạng ai ai cũng rõ, chính là cực điểm tàn phế, phải nói ngay cả đứng được cũng là khiến người ta một cơn kính nể, vậy mà vẫn còn cùng hổ quần nhau, vô cùng là hoang đường, giống như chính mình nhân sinh cùng nhận thức bị đạp đổ vậy. Lưu Kim hoàn toàn là như một cái vong linh chi tướng, thân thể nát, máu thịt tan, nhưng, vẫn hừng hực bên trong cháy lên là chiến niệm vô song.
Kiếm Hùng và Kiếm Báo đã bị hạ, Kiếm Hổ lúc này trong mắt đồng thời lộ ra một tia cay đắng, phảng phất nó cũng sẽ không so ra với Lưu Kim bị thua, chắc chắn phải đấu đến một mất một còn. Bên trong nó lực lượng tự trọng của chúa sơn lâm trỗi dậy, mỗi lần bị Lưu Kim quật ngã, mỗi lần bị Lưu Kim chém đến, nó đều đứng dậy, nó không cho phép bản thân mình so với nhân loại gục ngã.
“ Chết đi !!!!!” Lưu Kim hai vai vách đến tóe thịt, trên mí mắt bên trên càng có một cái mãnh liệt sâu ba đường chém, vẫn như cũ khí thế lao đến, Nghĩa Trảo Huyết Pháp trong tay tung ra, dồn nén vô ngần cảm xúc cùng uy lực.
Sau một buổi quần nhau, Nộ Hộ Huyết Pháp đã đạt đến tầng 34, hắn bây giờ thân thể có thể cùng mãnh thú này so sánh lên một phen.
“ Grào !!!!!” Kiếm Hổ rít lên, bàn chân nó, móng vuốt nó đều đã không giữ được một màu lông vàng sâm, thay vào đó chính là máu, máu của nó và cả của Lưu Kim.
Khí tức hai bên đều có chút yếu nhược, nhưng, khí thế là không thể khinh nhờn nói đến.
Lưu Kim bị Kiếm Hổ đè ra, mạnh vô cùng mạnh dẫm vào hắn vết thương hở trên vai, ấn xuống, thống khổ chính là xa xa người thường không tài nào cảm thụ được lên trên, Lưu Kim mắt một bên ngập trong huyết, áp bức do cái này mãnh thú nhấn trực tiếp công nát hắn động mạch, ấn đến bục ra máu mắt.
Máu...
Lưu Kim thị lực kịch liệt giảm sút, khả năng di chuyển đồng dạng, tứ chi đều bị Kiếm Hổ gát gao kiềm chế. Hắn gắng gượng đẩy tay phải lên, trực tiếp đối chọi cùng Hổ Trảo đang nhấn, bên này vai trái định di động, nhưng, cũng là vô lực, đòn kia đã phế đi hắn khả năng này.
-Xạc !!!!-
Nghĩa Trảo Huyết Pháp đáp lại, cắt xuống một chi của Kiếm Hổ.
“ Ga !!!!!!!” Kiếm Hổ hết sức đau đớn, toàn thân như rét lạnh lịm đi, người dần buông lỏng, Lưu Kim cũng nhân cơ hội ấy mà mạnh đạp cái chân, đẩy phăng Kiếm Hổ sang một bên.
-Oạch !!!-
Kiếm Hổ bị đẩy, theo định luật 3 của Newton, Lưu Kim ngay lập tức nhận một phản lực tương đương lên cơ thể, ước chừng mấy trăm cân, với thân thế tàn tạ lúc này, chính là trực tiếp đem hắn xương sống sửa lên, vỡ mạnh mấy cái xương sườn.
Kiếm Hổ dĩ nhiên không có mấy thương, nó liếm chân bị Lưu Kim cắt cho thành tàn phế, dần khập khiễng bước đến, nhìn Lưu Kim đang quằn quại không thể đứng lên mà gầm gừ.
-Pặc !!!!-
Một cước giáng xuống của Kiếm Hổ, xương đùi Lưu Kim đã oanh lên thành mấy mảnh.
“ Gra...” Lưu Kim gào lên, ngắn ngủi, rất nhanh không thể nói tiếp, thống khổ cùng đau đớn đã ngập trong tâm trí hắn, phảng phất như lịm đi, không còn đủ hơi.
Bỗng nhiên, hắn lại nhìn thấy ảo ảnh, ảo ảnh này...mờ mờ có một nam tử đứng trước hắn, mãnh liệt tung quyền, liền sau đó thấy hư không tách ra, máu trên tay nam tử chảy xuống, chính là từng giọt nóng hổi dội trên mặt Lưu Kim, hắn có thể cảm nhận, một cái hơi ấm, một cái chỗ dựa, cảm giác như đem bản thân phó thác lên đó cũng ổn...
“Cha...” Lưu Kim bất giác gọi lên.
Nam tử kia không đáp, hình ảnh nhòa dần, tất cả quy về một giọt huyết, chảy vào tâm trí Lưu Kim.
“ Quốc Long Phái, truyền thừa...” Một âm thanh đôn hậu, theo giọt máu ấy rơi mà từng điểm vang lên.
Lưu Kim trở lại, thân thể nặng như đeo đá, khóe miệng vô hồn đang nghiến chặt bỗng lóe lên một nụ cười.
“ Ta...sẽ không thua ở nơi đây !!”
Lưu Kim từng nghe, người tu Huyết Long Phái, phút nguy nan đều có thể dùng cái bình sinh lực lượng đem ra, chính là năng lực đến từ từng cái hồng cầu muốn sống bạo mà nên, bộc phát ra khí lực, vặn mạnh người, kệ cho một chân không thể di chuyển, hắn tung một trảo vào Kiếm Hổ. Kiếm Hổ tránh được, khẽ một cái mất thăng bằng hụt chân, miệng liền quay lại gầm gừ, lao đến Lưu Kim, định kết thúc tất thảy.
Lưu Kim cặp mắt nghiêm trang, nhìn Kiếm Hổ lao đến, từng giọt mồ hôi tiết ra đều to đến mức đếm được.
-Bụp !!!-
Lưu Y Nhiên trừng mắt, phảng phất không tin, cái kia Kiếm Hổ chuẩn bị đánh nàng lão cha, không chút nào dấu hiệu liền...biến mất.
Lưu Kim thở dốc một điểm, quay sang nhìn Phong Lôi Phong, cảm nhận khí tức trên người đối phương, chính là so ra với mình cũng trọng thương.
“ Ta đã sớm nhận ra, linh vật với người vốn là phải được nuôi bằng linh khí, ngươi đưa nó ra ngoài, hẳn là chỉ đến khi nội công trong ngươi cạn kiệt, xem ra ta đoán cũng đến không sai.” Hắn nói ra.
“ Ngươi...” Phong Lôi Phong tái mặt.
Hắn nãy giờ bóp bảo thạch hồi nội công, đến lúc này đã triệt để hết sạch, căn bản cùng một phàm nhân so ra là không có mấy khác.
“ Tên khốn !!!” Bỗng nhiên từ đâu có âm thanh truyền đến.
-Bụp !!!!-
Má Phong Lôi Phong văng đi, miệng hộc một ngụm máu tươi, hoàn toàn bất lực trước đòn kia mãnh liệt cước của Lưu Y Nhiên. Nàng tung xong đòn, cũng là không có ý thuấn sát, quay sang một mực quan tâm Lưu Kim.
“ Cha...” Lưu Y Nhiên nước mắt vốn nãy giờ vẫn luôn chảy, chỉ là lúc này đều bạo ra nhiều.
“ Khà, không giết hắn sao ??” Lưu Kim đùa nhẹ một câu, khí lực đều như đã cạn kiệt.
“ Cha, ngươi đã thế này rồi, đừng nghĩ đến nữa...” Lưu Y Nhiên xoa xoa tay Lưu Kim, nói.
“ Cái gì mà không nghĩ đến, đụng đến con gái ta, kẻ nào cũng đừng mong sống tốt.” Lưu Kim gắt nhẹ một câu.
Bỗng, Lưu Kim cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, phảng phất như đang bị bức, hắn ngưng trọng nhìn lên thiên không. Cái này khí tràng, chắc chắn không thể từ giãy giụa sắp chết Phong Lôi Phong, càng là không thuộc về Phong La Quốc Quốc Vương, chỉ một mực đến từ thần bí người nào đó, càng là kẻ này cực điểm nghiền ép, quá đáng nghiền ép, phải nói, Lưu Kim cảm giác mình trong mắt đối phương không khác gì một con nho nhỏ kiến cỏ, không cần đến hắn lực lượng một phần, chỉ một cái bức khí thôi cũng có thẻ giết chết bản thân.
Dĩ nhiên, Phong La Quốc Quốc Vương cảm ứng được, hai mắt rung rung, lộ ra một nét sợ hãi, đồng dạng hướng lên cao nhìn, miệng buông một câu:
“ Chân chính cao tầng, chân chính cường giả, không ngờ hôm nay tới, ta số mệnh, coi như không trong tay chính mình nắm...”
Câu này bất lực cùng oán giận của Quốc Vương, Lưu Kim nghe đến thấu vào xương, rét lạnh một trận tận thâm tâm, nghĩ đến chính mình yếu như một con kiến nhỏ, có thể dễ dàng bị người bóp ch
đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...