- Trang chủ
- Đế Vương Tiền Truyện
- Chương 119: Vương Uy Huyết Pháp.
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lê Hoàg
Linh Linh nửa đêm tỉnh giấc, nhanh nhanh chóng chóng đi tìm Lưu Kim, ai ngờ đến lúc bước vào đã thấy hắn nghiêm túc vô cùng đứng bên cửa sổ.
“ Đêm nay chắc chắn bọn chúng xuất binh.” Nàng đến bên hắn, tựa đầu vào lồng ngực đối phương mà nói.
“ Ừ, mà sao ta không thể ngủ chung ??” Hắn cười, hỏi.
“ Trước khi ra trận, hoả khí rất vượng, tâm tính bất ổn, nếu như để ngươi như vậy gần nữ nhân như ta, e rằng không ngăn nổi.” Linh Linh đáp.
“ Xác thực, ta muốn ngủ cũng không ngủ nổi, tốt nhất ra kia chuẩn bị sớm, trận này khả năng lớn.” Lưu Kim cười khổ.
“ Kế hoạch thế nào ??”
“ Ta lấy một tiếng ho đánh lui bọn chúng.” Lưu Kim ngông hết sức ngông đáp.
……………
“ Hỡi Phong La Quốc binh lính, ta Lưu Thành chủ có ngược đãi các ngươi không ??” Lưu Kim đứng bên khu trại của tù binh, hét lên.
“ Thưa, có !!!” Rầm rầm tiếng dạ đáp lại.
Lưu Kim gật đầu, từ từ thi triển Vương Uy Huyết Pháp, sau lưng lúc ẩn lúc hiện một đôi quỷ dị long dực màu huyết đỏ, càng là mập mờ một đôi u hoàng đồng tử chăm chú nhìn.
Phong La Quốc tù binh thấy cảnh ấy, bất giác quỳ xuống, trong lòng hiện lên chính là vô ngần biết ơn cùng kính nể, không hiểu vì sao một mực thấy bản thân nhỏ bé tầm thường.
“ Ngài không kể thù oán cứu lấy chúng ta, đã vậy còn không hề bạc đãi, vốn rằng ở Phong La Quốc tinh thần chuẩn bị là rơi vào tay giặc liền chết, ta đã rất dỗi tuyệt vọng khi bị bắt, nhưng, nay thấy Lưu thành chủ tuyệt đối nhân từ đức độ, coi như mạng này ta thuộc về ngài, dù vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ !!” Một lính hét lớn.
Lưu Kim gật đầu, xác thực, Vương Uy Huyết Pháp có khả năng trấn áp rất tốt, tăng độ sùng bái lên một cái đại cấp bậc, hoàn toàn là nghịch thiên !
Có thể đối với kẻ trọng dũng, hoàn toàn cái trò doạ trẻ con này là vô lực vô tri, nhưng, đối với Lưu Kim mà nói, hắn sẵn sàng gợi Vương Uy Huyết Pháp hai tiếng thần công.
“ Chúng ta cũng đồng lòng !!!” Liên tiếp hiệu ứng dây chuyền lan ra, hầu hết tù binh Phong la Quốc đều đã dưới chân Lưu Kim quỳ xuống.
Lưu Kim nhíu mày, bất giác cảm nhận Thiên Địa Tâm Thức bên trong có một nguồn dạt dào linh khí chảy vào.
“ Huyết Tổ Long, nêu cho ta cái lý do !!” Hắn hào hứng hét lên.
“ Bẩm, tất cả Huyết Pháp đều có tính thôn phệ, ấy nghĩa là một khi đã sử dụng thành công lên một đối tượng nào đấy đều thu lấy linh khí, khi nãy Vương Uy Huyết Pháp của ngài xuất ra, chính là để bọn lính này đạt đến độ sùng bái, rút trên người bọn hắn linh khí chảy vào, tuy không nhiều, nhưng, tích tiểu thành đại, ta cũng no một bữa !!” Huyết Tổ Long bay qua bay lại trong Thiên Địa Tâm Thức, miệng há rộng, đem nuốt lấy từng sợi linh khí lơ lửng.
Lưu Kim cũng là một hai giây không biết nói gì, lúc trước thu phục ba cái họ Triệu kia cũng là có tương tự cảm giác, chỉ là, hắn lại tưởng đó là linh khí phệ được từ Nộ Hộ Huyết Pháp…
Nếu thu phục nhân tâm có thể tăng tu vi, chắc chắn hắn đã vượt mấy cái cảnh giới so với thời điểm hiện tại, nếu có dịp, liền mở rộng tầm ảnh hưởng, đem thu lấy toàn bộ Linh Quang Thành này liền tốt.
“ Để lại một ít chuyển thành nội công dự trữ, tí nữa ta muốn thi triển công pháp.”
“ Dùng Vương Uy Huyết Pháp là trực tiếp tiêu hao ta Huyết Tổ Long, ngài cần gì phải dự trữ !?!?” Tham ăn Huyết Tổ Long giãy dụa không cam lòng.
“ Nhìn cái nho nhỏ quang cầu kia đi, ngươi biết nó là gì đúng không, ta đâu chỉ có Huyết Pháp !” Lưu Kim mắng, tay chỉ vào Giáng Long Tướng Pháp nho nhỏ bay lơ lửng.
“ Rồi, coi như ta nhịn…” Huyết Tổ Long quay về hắn cái cao cao vùng đất bên trên, nằm ườn ra.
Lưu Kim thoát khỏi Thiên Địa Tâm Thức, một mực phóng mắt nhìn cũng không thấy hết lính đang quỳ, liền lớn tiếng nói:
“ Tí nữa các ngươi Phong La Quốc đại quân lại kéo đến, ta cho các ngươi lên tường thành đứng, khuyên được càng nhiều đồng chí liền tốt, càng như vậy càng ít đổ máu, mỗi người các ngươi dụ hàng chính là một người các ngươi cứu !!!”
“ Đội ơn thành chủ suy nghĩ nhân đạo !!” Bọn chúng đồng thanh đáp.
Lưu Kim gật đầu, thi triển Vương Uy Huyết Pháp gia trì thêm mấy thành công lực, triệt để khiến đám tù binh này quy phục không còn một mống.
“ Quả thực là đã mạnh lên…” Hắn khẽ cảm thán.
“ Đúng vậy, cánh cửa tầng thứ ba chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đạt tới, ngài cứ yên tâm.” Huyết Tổ Long bên trong Thiên Địa Tâm Thức nói vọng ra.
“ Theo ta lên thành !!!” Lưu Kim dáng người tuấn dật oai phong, một cái khoát tay quyết đoán vô cùng xuất ra, chỉ thẳng đến cái kia cao cao tường thành.
“ Tuân lệnh !!”
Không qua bao lâu, Lưu Kim đã an vị mấy ngàn lính ở trên và trước tường thành, bản thân thì dấn lên phía trước một đoạn dài, tựa hồ hết sức bình thản mà đón địch.
Trong lòng hắn lúc này, đã có thêm một cái khác suy tính, phải gọi là tinh tế đến độ khó thể ngờ.
………..
“ Bẩm công chúa, Lưu Kim hắn đã đứng kia nghênh sẵn !!” Một lính đến sát kiệu cảu Phong Thục Cơ, trải qua một lượt Lam Vấn kiểm tra, hắn bắt đầu nói.
“ Có mai phục không ??” Phong Thục Cơ hết sức kiêng dè hỏi.
“ Bẩm, trinh sát báo là không thấy, tạm thời là vậy, còn nữa, hắn chỉ có độc một người, chúng ta tù binh bị bắt cũng là đứng phía sau.” Lính thông báo tiếp tục nói.
“ Đến cùng là cái gì tình huống…” Nàng cắn môi nhỏ, nhíu mày hỏi khó khăn.
Rất nhanh đại quân Phong La Quốc hiện ra, ban đầu vẫn là không chút nào kiêng nể nhằm cái kia lỗ thủng lớn định lao vào, nhưng, rất nhanh nhìn thấy Lưu Kim khí tức đáng sợ.
Bọn chúng mỗi bước chân thôi, mỗi chuyển động thôi, sau lưng kẻ kia đơn độc đồ vật lại dương mắt nhìn theo, doạ người đến cực điểm, tựa hồ chỉ thở mạnh một cái đắc tội có thể đem nuốt lấy không thương tiếc. Khí tức Vương Uy Huyết Pháp tản mát ra đủ để một lượng không ít kẻ trực tiếp cúi đầu, chân nhũn ra, hoàn toàn mất sạch chiến ý.
“ Không chỉ sùng bái mà cả khiếp sợ tột cùng cũng đem lại linh khí sao ??” Lưu Kim có chút ngoài ý muốn, hỏi.
“ Chủ nhân cho ta ăn chỗ kia mới chảy vào linh khí ta mới nói.” Huyết Tổ Long liếm mép thèm thuồng, đáp.
Lưu Kim lừ mắt, hắn cho rằng đúng ra như vậy rồi.
Chung quy Phong La Quốc đại quân vì sợ mà đứng lại, hoàn toàn một bước cũng không dám tiến.
“ Cái chuyện gì đây !!” Phong Thục Cơ thấy kiệu dừng, vén màn chui ra, giận dữ hết sức hỏi.
“ B-Bẩm, Lưu Kim kia quá mức đáng sợ…” Một lính hai chân đánh vào nhau rầm rập, cúi đầu nói.
“ Hắn cũng chỉ là người thôi, đâu phải quỷ đâu mà ngươi phải sợ, đông như thế này người, ngay cả bộ trưởng đều có thể đem vây chết !!” Nàng cáu, trực tiếp nhảy xuống kiệu, định thân chính tiến về phía kia đấu khẩu.
Nhưng, Phong Thục Cơ càng đi, càng thấy lấp ló một đôi đồng tử nhìn mình, càng đi càng thấy nhụt chân, trong lòng dấy lên lo sợ, không cách nào ngưng được mồ hôi tuôn ra. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi mà tiến, quyết thần quỷ không tin đi chứng thực.
Cuối cùng, lính Phong La Quốc trên thành cũng thấy bọn hắn cựu chủ soái lách ra, nàng trên mặt là khó nhìn vô cùng, một bộ cầm cố mạnh mẽ đồng thời rưng rưng như sắp bật khóc.
“ Chung quy cũng là nhân tài, có thể chịu đựng cao hơn lính kia…” Lưu Kim nói thầm.
Bất chợt, hắn trên người cảm thấy hô hấp bỗng khó khăn, tựa hồ có một vật cường đại khí tức tới đè, cảm giác giống vô cùng giống khi đứng trước An Dương Vương một tia thần thức vậy…bản thân chung quy vẫn là nhỏ bé.
đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...