- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 119: Ai dứt chân đi gọi chàng về
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Chẳng những Đàm Tú Trữ không thấy, Ân Tố Tố và Phạm Thường cùng theo vào đương nhiên cũng chưa gặp bao giờ. Phạm
Thường ở một bên lau mồ hôi trán tuôn như suối cho Lộ Dao, thấy nàng đau đến mặt mũi trắng bệch, ga giường cũng sắp bị nàng xé rách, không nhịn
được khuyên: “Lục muội, đau thì kêu ra đi, kêu ra được sẽ không đau đến
thế.” Ai ngờ Lộ Dao nghe xong chỉ lắc đầu, đau đến mức nói không ra lời, cắn răng không hé một tiếng. Kế đó đau thắt càng lúc càng dày, thời
gian càng lúc càng dài, khoảng cách giữa các cơn đau càng lúc càng ngắn, số lần tay nàng dùng sức tăng lên, ga giường bị xé mấy lần ra một cái
lỗ thật lớn. Ân Tố Tố nhìn mà hận không thể kêu thay nàng hai tiếng cho
sướng, Lộ Dao lại cứ như cố tình phân cao thấp, cắn răng đến mức chảy
máu lợi mà nhất quyết không lên tiếng. Vất vả lắm đợi đến lúc cơn đau
cực dài qua đi, Đàm Tú Trữ dừng tay, chau mày nói với Lộ Dao: “Lộ tỷ tỷ, nếu tỷ đau thì la lên mới được, bằng không sao dùng sức nổi? Sản đạo
chỉ mới mở bốn phân, còn một đoạn thời gian nữa kia!”
Lộ Dao cảm
nhận được Đàm Tú Trữ dùng kim đâm vào mấy huyệt Thiên Đột, làm cảm giác
đau đớn giảm bớt, nửa ngày mới thở ổn lại, hổn hển đáp: “Sao mới bốn
phân?… một đại phu như ta… hô to gọi nhỏ… mất mặt lắm…”
Phạm
Thường nghe xong than: “Lục muội, sinh hài tử kêu đau có gì đâu mà mất
mặt? Muội không kêu thế này làm người ta hoảng lắm.” Nói rồi cạy bàn tay Lộ Dao bị nàng tự mình cào đến rướm máu ra. Lộ Dao lầm bầm lầu bầu câu
gì đó, còn chưa nói xong, cơn đau tiếp theo ập đến, Lộ Dao thật sự không nhịn nổi, hừ một tiếng rất nhỏ, thân thể không ngừng co giật, song vẫn
mím chặt môi như cũ, không rên một tiếng, tay liều chết xé ga giường,
như muốn mượn nó giảm bớt cơn đau dữ dội. Lộ Dao lầm bầm cái gì Đàm Tú
Trữ và Phạm Thường nghe không được nhưng Ân Tố Tố tập võ thính tai thì
nghe rõ ràng: “Vì sợ dọa người đó…” Nàng bỗng kề tai Lộ Dao hỏi: “Có
phải vì lục đệ không?”
Lộ Dao đang đau kịch liệt không cách nào
đáp lại được, chỉ gật thật khẽ, kế đó lại roẹt một tiếng, lần này đến vỏ chăn cũng bị nàng xé rách.
Ánh mắt Ân Tố Tố lóe lên, bỗng nhiên
vỗ vỗ mu bàn tay Lộ Dao: “Lục muội muội chờ đi.” Dứt lời đứng dậy đi ra
cửa, Phạm Thường và Đàm Tú Trữ nhìn mà chẳng hiểu gì.
Trong sân
bên ngoài phòng, lúc này tình hình cũng khá là thú vị. Phó Thu Nhiên, Âu Dương Khiêm và Sở Trung Lưu đều có mặt, ba người coi như là bình tĩnh.
Dù sao cũng là đại phu kinh nghiệm phong phú, tình cảnh hơn thế này đã
gặp nhiều rồi, càng không cần nói ngôi thai Lộ Dao nằm ngay, tim thai
mạnh mẽ, thân thể cũng tốt. Nhưng bên này thì khá là hay ho: Ân Lê Đình
ngồi một bên bàn đá trong viện, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, tay bấu mép bàn cứng ngắc, mặt bàn đá cơ hồ bị chàng bẻ mất một miếng.
Mà sở dĩ đến giờ chàng vẫn còn ngồi bất động bên bàn đó là vì Du Liên
Châu và Trương Thúy Sơn ngồi hai bên chàng, lúc này chính đang mỗi người một tay đè lên vai Ân Lê Đình, vận đủ công lực đè chàng xuống, cứ như
chỉ cần lỏng tay ra là Ân Lê Đình có thể nhảy phắt lên ngay lập tức.
Cũng chẳng biết là lần thứ bao nhiêu, Ân Lê Đình túm Du Liên Châu, tay
run như giọng nói: “Nhị ca, đệ đi nhìn một cái, một cái thôi là được…”
Du Liên Châu thở dài “Lục đệ, lục muội đặc biệt dặn dò, đừng nói nhìn
một cái, nửa bước cũng không cho đệ vào.”
Mạc Thanh Cốc ngồi bên
nghe hai câu này mấy lần xong, có phần dở khóc dở cười. Bỗng nghĩ ra
điều gì đó, hắn quay sang nói với Phó Thu Nhiên: “Sao vào nửa ngày rồi
cũng không nghe động tĩnh gì? Lục tẩu…” Nói chưa xong đã bị Trương Tùng
Khê giật một cái, lập tức nín thinh. Sở Trung Lưu và Âu Dương Khiêm cũng lấy làm lạ, tình huống của Lộ Dao tất cả đều bình thường, chiếu theo dự tính trước đó hẳn là sinh thường, bất luận thế nào cũng sẽ không yên
tĩnh thế này. Nếu giữa chừng có biến, cần dùng tới dao tất Đàm Tú Trữ sẽ kêu một tiếng mới phải. Ngược lại Phó Thu Nhiên thong dong nhàn nhã,
chậm rãi uống một hớp trà. Ân Lê Đình nghe Mạc Thanh Cốc nói, lập tức
phát giác ra chuyện này. Từ lúc Lộ Dao bị chàng bồng vào phòng, đến khi
chàng bị đuổi ra, đến bây giờ trong phòng đúng thật là chẳng có tiếng
động nào. Theo lời Mai Hoán và Hoa Hi Hằng, nữ tử sinh sản đau đớn vô
cùng, không ai mà không kêu cả. Nghĩ đến đó Ân Lê Đình cũng không ngồi
nổi nữa, Trương Thúy Sơn bên này đã không đè được chàng, may mà công lực Du Liên Châu thâm hậu, tay tăng thêm ba thành công lực lập tức đè Ân Lê Đình trở xuống, giơ tay điểm hai huyệt đạo của chàng, bấy giờ mới khiến chàng không nhúc nhích được. Lúc này Ân Lê Đình đã sắp khóc đến nơi:
“Nhị ca…”
Ngay lúc đó cửa phòng cạch một tiếng mở ra, là Ân Tố Tố đi ra ngoài. Mọi người đồng thời nhìn nàng, ánh mắt mỗi người mỗi ý. Ân Tố Tố quét mắt nhìn cánh nam nhân trong viện, lại nhìn vẻ mặt nôn nóng
sợ hãi rối rắm ảo não của Ân Lê Đình, cùng với cái bàn mẻ một miếng,
thầm cảm thán đúng là thú vị, trong phòng thì xé ga giường, ngoài phòng
thì bẻ mặt bàn. “Ngũ tẩu… Tiểu Dao nàng…” Nhìn bộ dạng chàng, Ân Tố Tố
không nỡ, khẽ khụ một tiếng mới nói: “Lục đệ, lục muội nói, nàng muốn ăn cơm bát bảo Quế Hinh trai dưới Hồi Long trấn, phải là món mới ra lò,
đặc biệt bỏ thêm hạt sen và đậu đỏ nữa, thiếu hạt sen hay đậu đỏ đều
không cần. Còn muốn ăn bánh hoa quế mứt mơ ở phía bắc Thất Lý Phô, mứt
mơ phải ướp rượu, mứt bình thường không cần. Lại thêm rượu nếp Thái Bạch lâu ở Lão Hà Khẩu, phải mới nấu, trước khi nấu bỏ thêm đá đường, không
thêm cũng không cần.”
Mạc Thanh Cốc nghe mà suýt rớt cằm xuống
đất. Mấy món này tuy không quý hiếm nhưng món nào cũng có yêu cầu đặc
biệt, đều đòi làm ngay lấy ngay, nhất thời khó mà kiếm được. Hơn nữa Hồi Long trấn, Thất Lý Phô, Lão Hà Khẩu nằm ở ba hướng khác nhau, cho dù ra roi giục ngựa cũng hành lên hành xuống một bận mới xong, trong chốc lát làm sao kiếm đủ? Hắn biết Lộ Dao thích ăn điểm tâm đồ ăn vặt các loại
nhưng không biết từ lúc nào yêu cầu lại cao đến thế “Ngũ tẩu, mấy món
này đâu kiếm nhanh được vậy..” Nói chưa xong đã bị Trương Tùng Khê gõ
đầu thật mạnh, mặt Mạc Thanh Cốc méo xệch còn hơn Ân Lê Đình, xoa xoa
đầu: “Tứ ca…”
Trương Tùng Khê ngược lại có hơi hiểu được đây là làm sao, cười lắc đầu than: “Thất đệ đệ ít nói vài câu thì hơn.”
Ân Lê Đình nghe xong nào để ý được nhiều vậy, vội vàng gật đầu lia lịa,
lập tức muốn sai đệ tử đi làm không ngờ Ân Tố Tố lại lên tiếng: “Lục
muội nói, những món này đệ phải đích thân đi mua, không được nhờ người
khác, bằng không ngày mai nàng về Thu Linh trang.” Nói rồi nhìn dáng vẻ
trợn tròn mắt của Ân Lê Đình, bồi thêm một câu: “Còn dẫn theo hài tử đi
luôn. Năm ba năm cũng không muốn gặp đệ.” Dứt lời chẳng đếm xỉa đến Ân
Lê Đình, quay lưng đi trở về, sắp vào cửa bỗng sực nhớ ra gì đó, ngoảnh
đầu lại nói: “Ba món phải đưa đến cùng lúc đấy, đưa đến từng món một
không lấy.” Kế đó, rầm một tiếng đóng cửa lại, bỏ lại người trong viện
tiếp tục mỗi người mỗi vẻ. Phó Thu Nhiên vẫn bình tĩnh uống trà, chỉ có
khóe môi treo một nụ cười nhợt nhạt. Sở Trung Lưu và Âu Dương Khiêm từng trải vô số mà lần đầu tiên thấy cảnh thế này, nhìn nhau khá là mới mẻ.
Mạc Thanh Cốc xoa đầu lấy làm khó hiểu, Trương Tùng Khê hiểu ra cười
cười, kiếm cái ghế ngồi xuống. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố vợ chồng hơn
mười năm, ngược lại hiểu lòng nhau, dường như hiểu được điều gì. Du Liên Châu giơ tay giải huyệt cho Ân Lê Đình: “Lục đệ, xưa nay lục muội nói
là làm, chưa từng nuốt lời.”
Bây giờ đừng nói là bảo Ân Lê Đình
xuống núi, kêu chàng đi ra ngoài viện một bước chàng cũng ngàn vạn lần
không muốn. Nếu không phải trước đó Lộ Dao dặn đi dặn lại Du Liên Châu,
nói phải giữ chàng nửa bước cũng không cho bước vào, chàng đã sớm phóng
vào phòng rồi. trong khoảnh khắc ấy bỗng dưng chàng ghen tị với Dương
Tiêu, năm đó Kỷ Hiểu Phù sinh nở, Lộ Dao đỡ đẻ, không nói hai lời vung
tay thả cho Dương Tiêu vào phòng nhưng bây giờ nói sao Lộ Dao cũng không cho chàng vào. Du Liên Châu nói không sai, tính Lộ Dao nói được làm
được, hôm nay nếu chàng không đi mua mấy món này, phỏng chừng làm không
khéo Lộ Dao đi về Thu Linh trang thật. Nhưng nếu bảo đi mua, bây giờ
toàn bộ tâm trí chàng đặt cả trong phòng, làm sao dời bước cho được?
Nhất thời thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, ngay lúc ấy,
Trương Thúy Sơn cười đứng dậy, một tay kéo Ân Lê Đình cười nói: “Lục đệ, nào nào nào, ngũ ca đi cùng đệ. Nhị ca nói không sai, tính lục muội đệ
rõ ràng nhất mà! Chẳng lẽ đệ muốn vì mấy món điểm tâm mà không gặp muội
ấy năm ba năm thật à?”
Rốt cuộc Ân Lê Đình vẫn sợ Lộ Dao nói được làm được, bị Trương Thúy Sơn lôi kéo ra khỏi viện, song đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn mấy bận. Trương Thúy Sơn cười giục: “Đi đi đi, chúng ta đi mau về mau, đường không gần tí nào đâu.” Bấy giờ chàng mới nghiến
răng, vận Thê Vân Túng nhảy lên mấy cái, lựa con đường gần nhất tức tốc
phóng xuống núi. Trương Thúy Sơn ngẩn ra, vội vàng thi triển khinh công
đuổi theo.
Tống Viễn Kiều vừa xử lý xong sự vụ trong phái bèn qua nhìn xem, chưa vào cửa đã thấy hai cái bóng lướt như bay ra ngoài, nhìn thân hình rõ ràng là Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình. Ông kinh ngạc đi
vào viện, thấy trong viện quả nhiên thiếu Ân Lê Đình đáng lý nên ở chỗ
này, không khỏi lấy làm kỳ: “Lục đệ đi đâu vậy?”
Mạc Thanh Cốc
nhăn mặt, xoa cái trán bị Trương Tùng Khê gõ: “Đi mua cơm bát bảo thêm
hạt sen đậu đỏ, thêm mứt mơ ướp rượu bánh hoa quế và rượu thêm…” Nói
chưa xong sực nghĩ nếu mình nói tiếp, không khéo lại bị tứ ca gõ, vội
vàng rụt cổ nhảy phóc tới trước bàn Phó Thu Nhiên và Âu Dương Khiêm mấy
người, co đầu rụt cổ ngồi xuống, bê nước trà lên uống.
Tống Viễn
Kiều nghe mà hồ đồ, lại nghe Trương Tùng Khê nói với nha hoàn thiếp thân đi theo Đàm Tú Trữ tới đang bưng nước nóng định vào phòng: “Cô nương,
phiền cô đi nói với phu nhân nhà các cô và đệ muội tại hạ một tiếng, nói là lục đệ đã xuống núi, đi xa rồi.”
Nha hoàn kia gật đầu, bưng nước vào phòng.
Quả nhiên chỉ một lát, người trong viện liền nghe tiếng hét “Á!” đã bị Lộ
Dao kềm chế thật lâu bây giờ hoàn toàn giải thoát ra. Mấy người Tống
Viễn Kiều, Du Liên Châu Trương Tùng Khê còn đỡ, Mạc Thanh Cốc đang uống
trà được một nửa, “phụt” một tiếng suýt nữa thì sặc.
Chiêu này
của Ân Tố Tố quả thật cao minh, chỉ đáng tiếc ngàn tính vạn tính lại sai mất hai điểm: thứ nhất, tuy Lộ Dao là đại phu nhưng sinh con nhanh hay
chậm lại không dựa vào y thuật mà là thân thể. Tốc độ sinh nở của Lộ Dao chậm hơn Ân Tố Tố nhiều. Thứ hai, mấy năm nay nội công của Võ Đang chư
hiệp tiến bộ vượt bậc, khinh công công lực tiến triển cực nhanh. Ân Lê
Đình đi về một chuyến này nhanh hơn Ân Tố Tố tính nhiều. Vì thế, hơn hai canh giờ sau, Ân Lê Đình xách ba túi đồ to dùng Thê Vân Túng chạy một
mạch không ngừng nghỉ về Võ Đang, lúc xuất hiện ở cổng, Võ Đang chư hiệp không biết nên vui mừng vì khinh công chàng tiến bộ đến thế hay là than thở vì chàng chạy về quá mau nữa.
Bên này Ân Lê Đình phóng như
bay, vì mau chóng trở về, cơ hồ dọc đường đi toàn điểm chân mượn cây cối đá núi trực tiếp vượt núi mà đi. Vừa vào viện liền vội vội vàng vàng
muốn chạy vào phòng đưa đồ, chỉ mong thừa dịp nhìn Lộ Dao một cái. Du
Liên Châu nhớ rõ lời Lộ Dao dặn, nhanh tay lẹ mắt định túm chàng lại,
còn chưa kéo được thì thấy nha hoàn mới rồi bưng chậu nước đi ra. Nếu là chậu nước cũng còn đỡ. Quan trọng là, nước đó Đàm Tú Trữ mới dùng để
giặt khăn vải đẫm máu xong. Ân Lê Đình còn chưa lại gần cửa thì nhìn
thấy nha hoàn đó bưng chậu máu loãng đỏ lòm, lập tức đầu váng mắt hoa,
kinh hãi không thôi. Chàng tập võ gần ba mươi năm, hành tẩu giang hồ hơn mười năm, thấy máu đã thành thói quen, nhưng lần đầu tiên sợ máu tới
mức này. Lòng đột ngột chùng xuống, bất chấp tất cả, xông thẳng vào
phòng. Du Liên Châu định kéo lại, thoáng dừng một chút cuối cùng rụt tay về, lắc đầu, mỉm cười thật khẽ, thả cho chàng đi.
Lúc này Lộ Dao đã
đau đến mức không nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ có Đàm Tú Trữ vừa
châm cứu cho nàng vừa thừa lúc tử cung co thì dùng sức. Thậm chí cửa bị
đẩy rầm ra, cùng với tiếng la hoảng của Phạm Thường đều không chú ý đến. Mãi đến khi bỗng dưng cảm nhận được giọt nước ấm nóng rơi trên má mình, kế đó lại có khăn vải dè dặt lau mồ hôi cho mình, Lộ Dao mới hé đôi mắt nhắm nghiền vì tập trung dùng sức ra, phát hiện Ân Lê Đình ngồi bên
giường đối diện với mình, vừa cẩn thận lau mồ hôi chảy trên mặt và cổ
nàng vừa không kềm được nước mắt lăn trên má. Lộ Dao hơi tỉnh táo, nhìn
chàng cười bất lực: “Không cho huynh vào… lục ca huynh còn dám vào nữa…”
Ân Lê Đình vừa vào đã thấy gương mặt đau đến trắng bệch của nàng, lập tức
hoảng hốt không biết làm sao, nước mắt không kềm chế được cứ thế rơi
xuống. Bây giờ nghe giọng nàng khàn đặc, trong lòng càng thêm lo âu khổ
sở, nắm chặt tay nàng nhất thời không nói nên lời.
Lộ Dao thở hổn hển liên tục mấy hơi, giơ tay vuốt má chàng, than: “Không cho huynh vào là vì lo huynh sợ thôi.”
“Muội không cho huynh vào, huynh ở bên ngoài mới càng sợ… Tiểu Dao, mới rồi
huynh…” Nói chưa xong thì thấy chân mày Lộ Dao đột ngột nhíu chặt, lại
là một cơn co thắt tử cung. Ân Lê Đình thấy mặt nàng trắng đi, không
khỏi sợ hãi, bấy giác truyền nội lực từ lòng bàn tay theo huyệt kiên
tĩnh của nàng vào. Lộ Dao nhìn Đàm Tú Trữ, người kia hiểu ý, gật đầu với nàng “Nhanh thôi, đầu sắp ra rồi.”
Lộ Dao đã biết trước, lúc này phía dưới nhất định không ít máu loãng, sợ Ân Lê Đình nhìn thấy lo lắng sợ hãi, khàn giọng hỏi: “Lục ca… huynh hôn muội được không…?”
Ân Lê Đình không hiểu ý Lộ Dao song vẫn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán
và má nàng, dịu dàng lưu luyến an ủi. Bỗng nhiên bàn tay Lộ Dao đang túm tay chàng đột ngột siết chặt, chàng tưởng Lộ Dao đau quá vội vàng thả
lỏng tay mặc nàng ra sức túm, chợt nghe Đàm Tú Trữ mừng rỡ tột cùng hô
lên: “Tốt quá tốt quá! Ra rồi!” Lộ Dao chợt buông lỏng bàn tay đang giữ
Ân Lê Đình ra, chàng tưởng nàng có chuyện, giật thót người, định thần
nhìn lại thì thấy gò má trắng bệch đẫm mồ hôi của nàng thoáng ửng hồng,
nụ cười hé mở, dường như rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu
Dao…” Ân Lê Đình bắt mạch nàng, phát hiện tuy nhanh và hơi mỏng manh
nhưng không có gì khác lạ. Lộ Dao cũng không nói, mặc chàng bắt mạch.
Chưa được một chốc, Ân Lê Đình liền nghe sau lưng có tiếng khóc váng lên “Oa…”. Chàng giật mình ngây ra tại chỗ, mở to mắt nhìn Lộ Dao, không
dám quay đầu.
Lộ Dao thấy dáng vẻ ngơ ngáo của chàng cho dù thân
mình vẫn đau nhức cũng không nhịn được cười thành tiếng, che mắt Ân Lê
Đình không cho chàng đi nhìn Đàm Tú Trữ xử lý máu loãng cuống rốn các
loại. “… Lục ca… huynh chờ chút, chờ chút…”
Ân Lê Đình không biết làm sao chụp lấy tay Lộ Dao, cảm nhận lòng bàn tay nàng lành lạnh, bất
giác lại lo lắng, kéo tay nàng ra, giúp nàng vén lại mấy sợi tóc rối,
lau mồ hôi lạnh “Muội không cho huynh nhìn thì huynh không nhìn, nhưng…
Tiểu Dao muội còn khó chịu không? Ôi…”
Lộ Dao chỉ lắc đầu cười, chọc chàng: “Ban nãy kêu huynh đừng vào thì huynh cứ xông vào, sao bây giờ lại ngoan ngoãn như thế.”
Ân Lê Đình bất lực, đè lòng bàn tay nàng độ ít chân khí qua cho nàng.
Đàm Tú Trữ thành thạo xử lý mọi chuyện nhanh chóng, bọc đứa bé đã rửa ráy
sạch sẽ, dùng chăn mềm đệm mỏng bọc lại cẩn thận đưa cho Ân Lê Đình cười nói: “Xem này, rất xinh đẹp, giống Lộ tỷ tỷ.”
Ân Lê Đình vừa
nghe, không tự chủ được mở to mắt nhìn, Đàm Tú Trữ nhét thẳng đứa bé vào lòng chàng, xách đồ đi ra ngoài, không quấy rầy hai người nữa. Thoắt
cái hai tay Ân Lê Đình cứng đờ, sợ làm rớt, hết sức dè dặt “nâng” lên.
Nhìn bé con trong lòng mềm mềm, mắt vẫn nhắm chặt, da hơi đỏ, tóc máu
khá là dày. Hài tử còn nhỏ nhìn không ra dáng vẻ nhưng mũi và đường nét
đôi môi rõ ràng thanh tú, cực kỳ giống Lộ Dao. Trong nháy mắt Ân Lê Đình cơ hồ không dám tin trong lòng mình đang bế một đứa trẻ, con của chàng
và Lộ Dao. Cứ như sợ làm đau nó, chàng gần như thành kính đặt nó vào
lòng Lộ Dao, ngơ ngác nhìn nàng, lại thấy Lộ Dao nửa dựa vào chàng, cúi
đầu thò ra một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt đứa bé, bỗng nhiên mím môi cười, khóe mắt đuôi mày sáng ngời rạng rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ hắt lên, mê người vô hạn. Gần như là bản năng, Ân Lê Đình nhẹ nhàng
ôm lấy nàng, hết sức dịu dàng hết sức êm ái hôn lên đuôi mày khóe mắt
nàng.
Người bên ngoài, kể cả Phạm Thường bị Ân Tố Tố kéo ra sau khi Ân Lê Đình vào không lâu, vừa thấy Đàm Tú Trữ đi ra đều tiến lên.
“Âu Dương phu nhân, người sao rồi?” Tống Viễn Kiều hỏi trước tiên.
Đàm Tú Trữ nhận lấy nước trà Âu Dương Khiêm đưa uống hết mới nói: “Sinh thường, không vấn đề gì, mẹ và con gái đều bình an.”
“Là con gái? Lần này như ý lục đệ rồi!” Trương Thúy Sơn cười nói.
Đàm Tú Trữ che miệng cười khẽ: “Lộ tỷ tỷ và Ân thiếu hiệp sợ là còn chưa biết trai gái đâu, chỉ lo cao hứng thôi.”
Phó Thu Nhiên hỏi: “Giống A Dao không?”
Đàm Tú Trữ gật đầu “Trước mắt còn nhìn chưa ra, có điều đường nét mắt mũi giống đến bảy phần, đợi lớn lên phỏng chừng là giống.”
Lần này cả Trương Tùng Khê cũng cười: “Thế thì hoàn toàn như ý lục đệ rồi!
Đúng rồi, mau, mau cử người đi bẩm với sư phụ, trước khi tam sư huynh
theo sư phụ bế quan còn đặc biệt dặn nếu bên này lục muội có tin tức
nhất định phải mau sai người đi báo tin.”
“Ừm, mời Trương chân nhân đặt cái tên quan trọng nhất.” Phó Thu Nhiên gật đầu.
Du Liên Châu nói: “Tám tháng trước lục đệ đã bẩm với sư phụ rồi. Sư phụ nói, bất luận nam nữ, lấy ý thu thủy, gọi là Thù Hành.”
Ánh mắt Phó Thu Nhiên lóe lên, khe khẽ thì thầm: “Mấy năm xuân thu hết, ai dứt chân đi gọi chàng về?”