- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 107: Trúc biếc hòa âm thanh
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao nhìn
ngọc lan mê mẩn bèn giơ tay ngắt một đóa đưa cho nàng, thấy nàng có vẻ
suy tư bèn hỏi: “Tiểu Dao đang nghĩ gì thế?”
Lộ Dao đáp: “Đường
này muội nhìn có vẻ quen mắt. Nhớ năm đó lần đầu tiên bị Trương chân
nhân và huynh ngăn đón ở Vọng Giang lâu, sau đó cùng mọi người lên Võ
Đang, cũng là đi con đường này đúng không?”
Ân Lê Đình nhớ lại
tình hình lúc ấy, ý cười bên môi càng đầy “Là đường này. Lúc đó huynh
còn nghĩ, cô nương này lợi hại ghê, một mình một ngựa đi ngàn dặm đường
đến nhiều nơi như vậy.”
Lộ Dao nghe xong cười to: “Huynh có biết lúc đó muội nghĩ gì không? Muội nghĩ mấy năm nay một mình đi ngàn dặm,
hiếm khi có người cõng bọc hành lý nặng như thế dùm muội, nếu không phải gấp rút theo huynh lên Võ Đang khám bệnh cho Du tam ca, trái lại phải
đi vòng vòng ngắm cảnh, nếu không lỡ cơ hội này chẳng có cơ hội khác nữa đâu.” Dứt lời lại than thở, cười nói: “Nói thật ra, đây mới là lần thứ
hai đi con đường này lên Võ Đang nhỉ.”
Ân Lê Đình nghe xong,
ngây ra một lát, kế đó nhìn Lộ Dao. Chàng nhớ lần đầu tiên cùng Lộ Dao
đi đường này lên Võ Đang. Lúc ấy hai người mới biết, chàng từ nhỏ được
sư huynh dạy dỗ, đối với cô nương nhà người ta cần phải lễ độ lịch sự,
không hợp lễ thì không nhìn không nghe. Dù vậy dọc đường ánh mắt lại
không nhịn được mà nhiều lần nhìn lén nàng, chỉ cảm thấy nàng cười nói
vui vẻ vô cùng động lòng người. Còn bây giờ, sự đời thay đổi, sau bi
hoan ly hợp, cô nương khiến năm xưa ánh mắt chàng bất giác bị thu hút
giờ đang dựa trong lòng chàng, vẫn trong trẻo như năm nào. Khác biệt ở
chỗ, chuyện xưa ẩn giấu sau lưng nàng, một phần bí mật trong bản tính
nàng, chàng nắm rõ hết, cũng gánh trên vai, trong lòng lại yên tâm vui
vẻ. Càng bất đồng là, cô nương này bây giờ đã là thê tử của chàng. Còn
sau này… nghĩ đến đây, tim Ân Lê Đình đập lỡ một nhịp, mặt nóng lên,
không dám nghĩ tiếp, tâm tình lại như say, cũng cảm giác như mộng như
ảo, lại tuyệt đẹp vô cùng. May mà Lộ Dao đang nghịch đóa hoa trong tay,
không hề nhìn thấy, chỉ cảm thấy người sau lưng một tay quàng qua eo
mình, lại buộc mũ trùm chắn gió cho mình.
Ngay lúc này, hai
người bỗng nghe phía trước có người đuổi tới trước mặt, mấy người Du
Liên Châu càng nhận ra người tới khinh công cực cao, hơi dừng một chút,
Du Liên Châu nói: “Là tam đệ tứ đệ đến rồi.”
Trương Thúy Sơn
nghe xong, tâm tình muốn gặp huynh đệ càng không kềm chế được, vội vàng
giục ngựa chạy lên. Quả nhiên đi không đến nửa dặm thì thấy hai bóng
người từ xa nhanh chóng chạy tới, nhìn thân hình và bộ pháp, không phải
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê thì còn ai nữa? Chàng phi thân xuống
ngựa, thi triển khinh công phóng như bay, nỗi vui mừng nôn nóng bày hết
trên mặt “Tam ca! Tứ ca!”
Ly biệt mười năm lần nữa trùng phùng,
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê ôm chầm lấy Trương Thúy Sơn, năm huynh đệ cơ hồ nói năng lộn xộn mừng rỡ mà khóc. Mong nhớ nhiều năm, gặp lại thì muôn vàn điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cứ như thiếu
niên huynh một câu đệ một câu, vô cùng ồn ào. Dường như trong nháy mắt
thời gian quay ngược, lại trở về quang cảnh hai mươi năm trước sư huynh
đệ cùng nhau học võ.
Lộ Dao và Ân Tố Tố cưỡi ngựa đứng bên, Lộ
Dao nghiêng đầu nhìn quả nhiên thấy nét mặt Ân Tố Tố hết sức phức tạp
nhìn Du Đại Nham, không nói rõ là nhẹ nhõm hay là sợ hãi lo âu. Lộ Dao
đang định lên tiếng nói chuyện với nàng thì bỗng nghe Trương Thúy Sơn
cười nói: “Tam ca tứ ca, mau gặp đệ muội và cháu trai hai người.”
Lộ Dao vừa mới xoay mình xuống ngựa, Ân Lê Đình đã vội vàng chạy lại, dắt
tay nàng. Trương Thúy Sơn đã dẫn Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đến bên
này.
“Tố Tố, đây là tam ca và tứ ca huynh thường nhắc với muội.”
Lúc này Ân Tố Tố dắt tay Trương Vô Kị, có phần lưỡng lự bước lên. Huynh đệ
Trương Thúy Sơn lâu ngày trùng phùng, quá đỗi vui mừng, nhất thời không
phát hiện thê tử khác lạ.
Du Đại Nham và Trương Tùng Khê chưa
biết Ân Tố Tố, còn tưởng nàng rụt rè xấu hổ, tính Du Đại Nham hào sảng,
cười nói trước tiên: “Ngũ muội khuê các uyển chuyển như thế, thật là
xứng đôi với ngũ đệ nho nhã quân tử.” Lời này nếu là lúc bình thường, e
là Lộ Dao sớm đã cười thầm tới nội thương nhưng lúc này nàng không có cơ hội cười, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cân nhắc xem nên làm thế nào. Ân Tố Tố chỉnh lại vạt áo làm lễ lại không hề mở miệng, ngay cả đầu
cũng không ngẩng lên. Trương Thúy Sơn lấy làm kỳ quái, đang định hỏi thì thấy Vô Kỵ bên cạnh, lập tức quẳng chuyện này qua một bên, “Vô Kỵ, mau
gọi tam bá tứ bá.”
Trương Vô Kỵ rất nghe lời, lại rất khỏe mạnh kháu khỉnh khá là đáng yêu, lập tức vui vẻ gọi: “Tam bá! Tứ bá!”
Lần này Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đều vui sướng không để đâu cho hết,
Du Đại Nham bế bổng Trương Vô Kỵ lên, tung trên không trung nửa vòng, cả hai không ngừng cười to. Trương Tùng Khê tinh tế, thấy Ân Tố Tố không
nói cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Có phải thân thể ngũ đệ muội không khỏe
không?”
Câu này hỏi Ân Tố Tố, nàng không thể tránh né không đáp, lòng Ân Tố Tố căng thẳng, cắn răng định mở miệng thì Lộ Dao cất giọng
lảnh lót: “Trương tứ ca.”
Lộ Dao và Ân Lê Đình đứng đằng sau.
Người Lộ Dao vừa vặn bị Du Liên Châu che mất. Gọi như thế Du Đại Nham và Trương Tùng Khê nghe được, tức khắc gặp nàng. Trương Tùng Khê cười nói: “Cứ lo để ý ngũ đệ muội, lục đệ muội lại chê chúng ta thiên vị rồi!”
Nói rồi liếc Ân Lê Đình một cái, ánh mắt trêu cợt. Du Đại Nham mừng rỡ
tiến lên, vỗ mạnh vào vai Lộ Dao “Tiểu Lộ muội về là tốt, về là tốt
rồi!”
Lộ Dao khụt khịt mũi “Muội không về sao được? Có người
không biết có điều dưỡng gân cốt đàng hoàng không. Nếu xảy ra chuyện,
chẳng phải cố tình đập chiêu bài danh y của muội hay sao?”
Du
Đại Nham bị nàng nói mà lè lưỡi, mùa đông năm ngoái chàng cảm thấy chứng đau nhức gân cốt đỡ bớt, vì thế không kiên trì dùng thuốc như mấy năm
trước. Quả nhiên mới được năm sáu ngày, hai đầu gối lại đau trở lại,
không ngờ Lộ Dao lại biết rành mạch. Nhắc đến cái này, chàng thật sự là
hơi sợ tính tình nghiêm túc của Lộ Dao, biết ngay là không xong. Quả
nhiên nghe Lộ Dao nói: “Sao hả? Năm nay có phải hai đầu gối đau nhức khó nhịn, cổ tay khuỷu tay không linh hoạt không? Ban đêm có cảm giác tứ
chi cứng đơ không? Có phát sốt không? Có đúng hạn tắm thuốc kê cho huynh năm ngày một lần không?”
Nói đến đó, Du Đại Nham bỗng cười lớn, vỗ vai Trương Tùng Khê nói: “Đây tuyệt đối là Tiểu Lộ thật rồi. Ba câu
không rời nghề cũ, gặp mặt là vì y đạo dạy dỗ một phen, cái này trừ Tiểu Lộ ra còn ai làm được chứ?”
Ân Lê Đình dắt tay Lộ Dao, nghe thế cười khẽ thành tiếng, bỗng nghe Trương Tùng Khê nói: “Lục đệ, đệ đừng
cười. Đệ xem hài tử của ngũ ca đệ lớn đến thế rồi, ngược lại hai người
các đệ…” Nói rồi đảo mắt tới lui trên người hai người, làm Ân Lê Đình
không dám ngẩng đầu lên, nửa lí nhí nửa xấu hổ: “Tứ ca…” trái lại Lộ Dao xoa xoa mũi, khụ hai tiếng, bộ dạng tỉnh bơ hoàn toàn không nghe thấy.
Đường lên núi Võ Đang vẫn là con đường cũ, cũng vào lúc quá trưa, tùng bách
trúc xanh suối trong đường đá chưa từng thay đổi. Ngay cả Tử Tiêu cung,
đều không khác gì năm đó lúc Lộ Dao rời Võ Đang đi Tuyền Châu. Năm xưa
rời đi lúc tháng hai, bây giờ trở về lại là tháng ba. Cùng cảnh vật, sự
đời dường như xoay chuyển một vòng, ở nơi này lần nữa tiếp tục, chưa
từng có khe hở. Bất đồng là, bên người nàng có thêm một người làm nàng
cảm thấy sinh mệnh ấm áp đẹp đẽ lạ thường.
Khác với Tử Tiêu cung thủy chung như một, Tống Viễn Kiều và Mạc Thanh Cốc mới khiến Lộ Dao ý
thức rõ ràng được thời gian như nước trôi. Tống Viễn Kiều còn đỡ, vẫn bộ đại bào rộng rãi, thân hình nở nang, nét mặt hòa nhã. Thấy cả nhà
Trương Thúy Sơn tuy rằng vô cùng cao hứng nhưng hành vi cử chỉ không hào sảng như Du Đại Nham mà ôn hòa, phong cách trưởng giả, lễ số không
thiếu một chút. Thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao tay nắm tay đứng sóng đôi, ánh mắt càng ôn hòa, cười nói: “Đệ muội đi một lần là mấy năm, bây giờ lục
đệ được như mong ước, thật đáng ăn mừng.”
Thay đổi lớn nhất là
Mạc Thanh Cốc, Lộ Dao buồn cười nhìn thiếu niên choai choai năm xưa bây
giờ đã nuôi hàm râu tầm tầm, nhìn y như ông cụ non. Hắn thấy Lộ Dao,
mừng rỡ vô hạn, vì thế vừa mở miệng là lộ tẩy: “Lộ… không, lục tẩu, lục
tẩu! Tẩu về là tốt rồi! Tiểu đệ nhớ tẩu quá chừng. Không không, nhớ tẩu
nhất chắc chắn là lục ca rồi. Tẩu mà không về, chẳng biết lục ca còn ôm
mớ sách vở y thư quần áo trang sức của tẩu bao lâu nữa…”
Lộ Dao nhướng mày: “Quần áo trang sức?”
“Ài, lục ca thường xuyên nhìn những thứ đó ngây người, thật tình khiến người ta nhìn không nổi nữa. Bây giờ thì tốt rồi, tiểu đệ không cần ngày nào
cũng vắt óc suy nghĩ xem nên để ở chỗ nào mà lục ca khó nhìn thấy nữa!”
“Khó nhìn thấy?” Lộ Dao lại nhướng mày.
Mạc Thanh Cốc bỗng phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng bịt miệng, một tay
phẩy kịch liệt “Không có gì không có gì, lục tẩu, thật sự không có gì!”
Lộ Dao chưa từng dễ ở chung, nhìn thần sắc hắn là biết có vấn đề, nheo mắt nhướng mày cười, đang định mở miệng thì Trương Tùng Khê lên tiếng: “Ngũ đệ, lục đệ, sư phụ đang bế quan, các đệ có tới chỗ sư phụ bế quan bái
kiến không?” Chàng thấy Mạc Thanh Cốc mồ hôi đầy đầu, liên tục liếc mình đứng sau lưng Lộ Dao, rốt cuộc buồn cười lên tiếng giải vây.
Trương Thúy Sơn đáp: “Đương nhiên rồi!” Trong lòng sốt ruột không chờ được liền đi ra phía sau.
Bên này Ân Lê Đình đan tay với Lộ Dao, dịu dàng hỏi: “Tiểu Dao, có muốn đi gặp sư phụ với huynh không?”
Hôn lễ của Lộ Dao và Ân Lê Đình không có trưởng bối đôi bên chủ trì, vốn có thể tính là tự định chung thân. May mà Trương Tam Phong không phải
người câu nệ tục lệ, Phó Thu Nhiên đương nhiên càng không có, thế nên
cũng không để ý chuyện này. Nhưng Lộ Dao thì chưa ra mắt Trương Tam
Phong, lúc này nhìn vẻ mặt thẹn thùng có phần chờ mong của Ân Lê Đình,
cười cực kỳ rạng rỡ “Đương nhiên rồi.”
Ân Lê Đình vừa dắt tay
nàng đi ra sau vừa nói: “Tiểu Dao… sư phụ đã cho phép chuyện chúng ta từ lâu, nên… nên… nên muội đừng lo lắng…”
Lộ Dao đảo mắt, cất
tiếng giòn tan: “Lo lắng? Muội lo cái gì? Lục ca, muội không xấu đúng
không? Đã không xấu, làm sao phải sợ gặp sư phụ huynh?”
Ân Lê Đình đi được một nửa mới sực hiểu ý nàng là gì, loạng choạng nửa bước “Tiểu Dao…”
Võ Đang thất tử và Trương Tam Phong danh là thầy trò, tình như phụ tử.
Trương Thúy Sơn mười năm không về, tâm trạng sốt ruột có thể hiểu được,
sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Ân Lê Đình và Lộ Dao thì không gấp, tay trong tay chậm rãi thong dong đi tới chỗ Trương Tam Phong bế quan ở sau núi. Lộ Dao quay về chốn cũ, nhất thời hoài niệm vô hạn. Đối diện đi
tới có không ít đệ tử đời thứ ba, thấy Ân Lê Đình đều dừng lại nghiêm
túc hành lễ, say đó thấy Lộ Dao đi bên, bất luận là đệ tử nhận ra Lộ Dao hay là đệ tử mới nhập môn hai năm nay đều kinh ngạc tròn mắt. Người
trước là vì thấy người lẽ ra không còn, người sau thì thấy lục sư thúc
sống không khác gì thanh tu thế mà giờ khắc này thân mật dắt tay một cô
nương, đáy mắt nụ cười như sóng xuân, thật sự là kinh ngạc không thôi.
Ngược lại cả hai người Lộ Dao và Ân Lê Đình đều không chú ý, mà mải chìm đắm trong ký ức năm đó lên Võ Đang, suy nghĩ dập dờn theo gió xuân ấm
áp lan khắp nơi.
Đợi Lộ Dao hoàn hồn lại, Ân Lê Đình đang khẽ lay ống tay nàng “Tiểu Dao? Tiểu Dao?”
Lộ Dao giật mình, lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn, phát hiện đã đứng
trước bậc thềm ngoài điện nơi Trương Tam Phong bế quan. Ân Lê Đình vốn
tưởng lúc này Trương Tam Phong vẫn còn bế quan, e rằng sẽ không ra
ngoài, chàng vốn định ở ngoài điện dập đầu là được. Không ngờ lúc này ở
đầu bậc thềm, sư phụ Trương Tam Phong đang đứng ở đó, nói chuyện với
Trương Thúy Sơn, vẻ mặt hân hoan lộ ra kích động cực kỳ hiếm thấy.
Trương Tam Phong mặc đạo bào xám, thân hình cao lớn, râu tóc trắng xóa,
hoàn toàn không giống thế ngoại cao nhân ung dung thản nhiên, gặp Trương Thúy Sơn giống như người cha bình thường gặp được đứa con đã lâu chưa
về. Ân Lê Đình thì càng cười tươi rói, bước lên mấy bước nói: “Sư phụ,
bây giờ rốt cuộc ngũ ca cũng về rồi!”
Nhất thời, thầy trò ba người hoan hỉ vô hạn.
Lộ Dao thấy thế, bất giác cũng bị lây dính theo, bỗng cảm thấy năm xưa hao tâm tổn trí dốc hết sức lực, có thể đổi được tình cảnh như hôm nay thật sự đáng giá. Đang suy nghĩ chợt nghe Ân Lê Đình dịu dàng gọi: “Tiểu
Dao, lại đây.”
Lộ Dao ngẩng lên, thấy ba người đều đang nhìn
mình. Ánh mắt Trương Tam Phong càng có mấy phần thâm ý, không nhịn được
rùng mình. Nhưng thấy ánh mắt mềm dịu như nước của Ân Lê Đình và bàn tay chìa ra, không kềm được rung động trong lòng, nàng bước lên mấy bước,
hành lễ: “Trương chân nhân.”
Không ngờ Trương Tam Phong không đáp.
Lộ Dao không khỏi ngẩn ra. Nàng biết mình bây giờ êm đẹp xuất hiện, thật
sự quá mức kinh thế hãi tục, lòng đang căng thẳng, trong óc lóe lên vô
số cách giải thích thì Trương Tam Phong hiền hòa lên tiếng: “Con gọi ta
là gì?”
“Trương…” Lộ Dao chưa kêu hết thì phản ứng lại. Ba chữ
Trương chân nhân này năm xưa kêu quen miệng, nhất thời quên sửa lại.
Nàng ngước lên quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Trương Tam
Phong “Gọi một tiếng sư phụ theo Lê Đình nhà ta, không oan chứ hả?” Lộ
Dao sờ sờ mũi, lại chớp mắt, bỗng kéo Ân Lê Đình cùng quỳ xuống, dập đầu với Trương Tam Phong, kế đó kêu “Sư phụ!” hết sức tự nhiên. Âm thanh du dương thanh thoát, hòa với tiếng gió núi lùa qua trúc biếc, truyền đi
rất xa.
Rất nhiều năm sau, âm thanh này vẫn còn rõ rệt bên tai
Ân Lê Đình. Cô nương đó kéo chàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ với sư phụ, tự nhiên thoải mái, một tiếng “sư phụ” kia, gọi còn vang hơn chàng.
Không giống hậu sơn, tiền điện Tử Tiêu cung lúc này không khí chẳng hài hòa
vui vẻ như trước, khá là căng thẳng. Ân Lê Đình và Lộ Dao đi rồi, Du
Liên Châu, Trương Tùng Khê mới vừa về núi, ai nấy đều lo về phòng cất
đồ, cùng nhau đi ra hậu sơn. Bên này Tống Viễn Kiều phái người đi tìm
Phạm Thường đến, sắp xếp cho mẹ con Ân Tố Tố. Bản thân ông và Mạc Thanh
Cốc ở lâu hơn chút, đang định cùng đi hậu sơn thì thấy một đệ tử đời thứ ba hấp tập chạy tới Tử Tiêu cung, thấy ông vội vàng hành lễ: “Đại sư
bá, tổng tiêu đầu của ba tiêu cục Hổ Cứ, Yến Vân, Tấn Dương đăng môn bái phỏng, bây giờ đang chờ ở đình đón khách.”