- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 82: Lại chờ trăng tròn nữa
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình một cách khó hiểu, lại
nghe chàng nói: “Tiểu Dao muội nói rồi, huynh tin.” Dứt lời mừng không
kềm chế được ôm lấy hai vai Lộ Dao nói: “Mượn xác hoàn hồn ư? Tiểu Dao,
muội còn nói không tin thần Phật, bây giờ huynh tin rồi!”
“Lục ca, huynh…? Huynh không… sợ?” Kinh ngạc không phải Ân Lê Đình, mà là chính Lộ Dao.
“Sợ? Sao lại sợ?” Ân Lê Đình đáp liền: “Lúc trước huynh liền lấy làm kỳ,
Tiểu Dao muội còn trẻ như thế mà y thuật đã tuyệt vời đến vậy, bệnh tam
ca danh y từ nam chí bắc đều bó tay chịu thua, muội lại chữa khỏi, thủ
pháp độc đáo siêu việt lạ thường. Huynh càng kỳ quái là với tuổi tác của muội và Phó huynh thế mà kiến thức, kinh nghiệm lại nhiều đến thế. Bây
giờ huynh hiểu rồi! Tiểu Dao! Tiểu Dao…” Mắt chàng sáng lấp lánh, cao
hứng không biết nên nói cái gì, chỉ gọi tên Lộ Dao gọi đi gọi lại.
“Nhưng… muội, dù sao cũng không giống các huynh… có nhiều chuyện không nói rõ…” Lộ Dao bối rối nhìn Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình vuốt mái tóc dài của nàng, trái tim cơ hồ bay lên: “Tiểu Dao
đương nhiên muội không giống rồi. Từ ngày đầu tiên quen muội ở Vọng
Giang lâu, muội không giống người khác mọi điểm. Lúc ấy, muội cười với
huynh, huynh liền cảm thấy cô nương này rất khác biệt. Ôi… Tiểu Dao,
khác biệt thì đã làm sao chứ?”
Lần đầu tiên, Lộ Dao bị Ân Lê
Đình hỏi bí, nhất thời không trả lời được. Khác biệt thì đã làm sao?
Người trước mắt đây có khi nào vì hành vi cử chỉ của mình không giống
người khác mà ngầm ý kiến? Song bỗng nhiên nhớ lại quá khứ đã qua, trái
tim vốn buông lỏng của Lộ Dao đột ngột trĩu xuống, trầm mặc cúi đầu.
Nháy mắt không khí khiến Ân Lê Đình mới rồi mừng rỡ khôn xiết cũng không khỏi yên tĩnh lại.
“Lục ca, liệu huynh có biết không, Lộ Dao mà huynh biết, khác xa Lộ Dao chân chính.” Dứt lời nàng nhắm mắt lại,
dường như tự mình chìm đắm trở về thế giới của nhiều năm về trước.
Chuyện cũ như nước trôi qua, rủ rỉ nhắc lời. Nước là một chất cực mềm
cực yếu song có thể chọc thủng đá. Tất cả chuyện cũ, tuy rằng vật đổi
sao dời nhưng dường như vĩnh viễn không vất bỏ được.
Ân Lê Đình
im lặng nghe Lộ Dao kể câu chuyện Phó Thu Nhiên từng nói với chàng.
Giọng điệu nàng không lên xuống như Phó Thu Nhiên, không bộc lộ tâm
trạng rõ ràng. Từ đầu chí cuối bình thản lạ thường, cứ như đang kể
chuyện của người khác. Song trên hai bàn tay quấn lấy nhau dưới ống tay
áo, chàng có thể cảm thụ được tâm tình kích động của nàng cùng những ký
ức đã qua như khắc trên người nàng. Chàng vừa nghe vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dường như làm thế có thể xua đi cái nặng nề kia, đồng thời trong
lòng lại vui mừng khôn xiết: giống như Phó Thu Nhiên nói, những điều nên quên quả nhiên nàng ghi nhớ hết; mà bị ghi nhớ, Ân Lê Đình cũng tin
ngày sau, năm rộng tháng dài rồi cũng sẽ từ từ phai nhạt.
“Sau
khi kẻ đó chết một năm, muội và Thu Nhiên lại đi làm đại phu cứu viện
một lần nữa. Đó là lần thứ hai muội tham gia cứu trị sau động đất. Nhưng ngày thứ tám, muội gặp bất trắc, bị đè bên dưới thông đạo đội cứu viện
mở ra. Muội kiên trì ở đó gần hai ngày, cuối cùng không có may mắn như
năm tám tuổi chờ được đến khi có người cứu ra. Nhưng lúc muội tỉnh táo
nhất lại cảm thấy được giải thoát vô tận, chỉ muốn buông tay mà đi, chết là hết nợ, không cần lại đối mặt với quá khứ không chịu nổi kia nữa.
Nhưng trời không chiều lòng người, chờ muội tỉnh lại lần nữa thì đã ở
trong trúc cốc một mình. Vật đổi sao dời, thế sự đổi thay. Muội sống
trong trúc cốc tám năm, sau đó ra khỏi cốc không dè đi chưa được bao xa
thì tới Kim Lăng, trong lúc vô ý đi tới Phổ Tế y hội, kết quả gặp được
chủ nhân Phổ Tế y hội là Thu Nhiên. Bấy giờ muội mới biết, lần đó sau
động đất, Thu Nhiên được tin muội chết, cảm thấy Nhược Trường và muội
đều không còn, hắn có gì để mà lưu luyến nữa, ấy thế nhưng…” Nàng khẽ
hít một hơi, thở dài “Lúc ấy muội bỗng nhận ra, thì ra mình lại hèn nhát đáng khinh đến thế! Chỉ muốn giải thoát cho mình lại quên mất người khổ sở nhất thương tâm nhất chính là người thân của mình. Trước khi Nhược
Trường ra đi, nguyện vọng duy nhất là muội và Thu Nhiên có thể sống tiếp một cách đàng hoàng, Thu Nhiên vì muội có thể đuổi theo đến đây. Bọn họ yêu thương muội, trân trọng muội như mạng sống, muội có tư cách gì chà
đạp tấm lòng và hồn thiêng của họ? Có tư cách gì mà không sống cho đàng
hoàng? Có nợ thì phải trả, sai thì phải sửa, trách nhiệm phải gánh, tội
nghiệt phải đền. Muội và Thu Nhiên hẹn với nhau, đời này nhất định sống
tốt, vì hắn, vì Nhược Trường, cũng vì làm chuyện nên làm, trả nợ cần
trả.” Dứt lời nàng nhìn Ân Lê Đình, khẽ nói: “Không tròn trách nhiệm,
giết người, tội nghiệt đó muội chỉ mong đời này mình và Thu Nhiên trả
cho hết. Thế nên, lục ca, Lộ Dao không hề như Du nhị ca nói… cũng không
đáng để huynh như thế…”
Ân Lê Đình nghe Lộ Dao kể hết quá khứ
giấu sâu trong lòng như khối u ác tính, thoáng thở ra, vén lại tóc mai
bị rối của nàng, lên tiếng: “Tiểu Dao, huynh không phải đại phu, nhị ca
cũng không. Trong mắt người giang hồ như huynh mà nói, muội làm không hề sai. Song huynh biết muội thân là y giả, nhất định trong lòng ngày đêm
bất an, nỗ lực hành y như thế chỉ vì cầu an tâm. Nhưng Tiểu Dao muội nên nhớ, huynh từng nói với muội, những khi muội không nghĩ thông chuyện gì đó hoặc là cảm thấy trong lòng khổ sở thì muội nên nói ra. Bất luận là
chuyện gì, nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Lộ Dao nhìn nét mặt bình tĩnh an ổn của Ân Lê Đình, sững sờ chớp chớp mắt, nhất thời không
thốt nổi câu nào. Nàng từng cho rằng Ân Lê Đình sẽ kinh ngạc thậm chí sợ hãi nhưng không ngờ nghe được chuyện xưa đó, thần sắc lẫn giọng điệu Ân Lê Đình chẳng hề khác trước chút nào. Mấy câu đó, chàng đã nói với nàng mấy lần, bất kể là dưới tình huống nào. Ngoài tình lý, lại trong dự
liệu. Nàng chợt hiểu, trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ của con người
trước mặt nàng đây, Lộ Dao là Lộ Dao, trong Vọng Giang lâu, trên núi Võ
Đang, từ Tuyền Châu tới Kim Lăng, có lẽ sau này lại đến chân trời góc bể vô số địa phương còn xa xôi hơn, chưa từng thay đổi. Thình lình, Lộ Dao cảm thấy cổ họng chua xót khàn lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Tiểu Dao, huynh sợ muội đau lòng, vẫn mãi không nhắc tới… Cố huynh với muội
mà nói như anh như cha như thầy như bạn, Cố huynh ra đi với muội chẳng
khác nào núi sông biến sắc. Nhưng mà Tiểu Dao, muội đã muốn sống được
đàng hoàng, vậy thì phải sống cho vui vẻ, có như thế Cố huynh dưới suối
vàng mới nhắm mắt được.” Nói rồi ngón tay phẩy lọn tóc nơi trán Lộ Dao,
trong mắt tràn ngập chân thành: “Tiểu Dao, con đường sau này huynh đi
cùng muội được không? Năm sông bốn biển, hôm nay ngày mai, mặc kệ thuận
buồm xuôi gió hay là vất vả gian nan, huynh nguyện dốc sức cả đời, khiến muội chân chính là Tiểu Dao huynh gặp lần đầu nơi Vọng Giang lâu, hệt
như nước xuân trong vắt. Để muội cảm thấy hành y tế thế, không phải vì
trả nợ đời trước mà là vì thật lòng yêu thích, một lòng hướng đến, như
một Tiểu Dao thật nhiều năm về trước, chưa từng trải qua nhiều ân oán
thị phi.”
Ân Lê Đình nói đến đây, thấy Lộ Dao bỗng dưng cúi đầu
lập tức căng thẳng, tưởng mình nói sai rồi, ai ngờ kế đó lại thấy có mấy giọt nước rơi tí tách lên vạt áo trước mình, chính là nước mắt của Lộ
Dao. Sau khi Cố Nhược Trường qua đời, bao nhiêu thị phi ân oán, trách
nhiệm cần nàng đối mặt, gánh vác, mà khóc lóc chẳng có tác dụng gì. Từ
ngày tin Cố Nhược Trường qua đời báo về ấy, nàng và Thu Nhiên chưa từng
nhỏ một giọt nước mắt nào. Nhưng bây giờ đối mặt với người gần trong
gang tấc, sợi dây căng trong lòng nàng bao nhiêu năm bỗng nhiên chùng
xuống, nước mắt không khống chế được trào ra. Gần như trong chớp mắt,
tay chân Ân Lê Đình luốn cuống, quen nhìn thấy một Lộ Dao tươi cười rạng rỡ thần sắc phấn chấn, cho dù thỉnh thoảng khổ sở cũng chỉ vùi đầu im
lặng; nhất là biết được lời hứa của Lộ Dao với Cố Nhược Trường, chàng
chưa hề nghĩ có ngày Lộ Dao thế này. “Tiểu, Tiểu Dao, huynh… ôi, huynh!… muội, muội đừng…” Chàng gần như luống cuống tay chân móc khăn tay màu
trắng trong tay áo ra, lại không dám lau, nhất thời trán lờ mờ rịn một
lớp mồ hôi. Có điều chung quy mọi chuyện đều không bì được sốt ruột
trong lòng, hai tay Ân Lê Đình theo bản năng quàng lấy bờ vai và vòng eo Lộ Dao, cực kỳ dịu dàng ôm lấy người trước mắt, im lặng không nói, song lại nhẹ nhàng vỗ lưng nàng từng chút một, cứ như dỗ một tiểu nữ hài.
Lúc này trăng đã lên cao, bên bờ Hoành Đường ánh trăng sáng rọi, mùi hoa
mai đưa tới, gió thổi trên mặt nước nghịch ngợm vạt áo hai người đang ôm nhau song khung cảnh cực kỳ yên tĩnh.
Không biết là bao lâu, Ân Lê Đình cảm nhận được Lộ Dao dần bình tĩnh lại, bỗng thấy nàng khẽ cựa, ngẩng đầu lên, khóe mắt còn vương dấu lệ, ánh mắt lại sáng ngời, ánh
sáng nhấp nháy trong mắt như sao trời.
“Tiểu Dao… huynh… muội…”
Đang không biết nên nói thế nào thì nghe Lộ Dao lên tiếng: “Lục ca, hơn một
năm qua, cùng huynh đồng hành, là quãng thời gian nhẹ nhõm sung sướng
nhất đời này của muội. Huynh mới nói, Nhược Trường với muội như cha như
anh như thầy như bạn, nhưng lục ca với muội mà nói, lại có tình có nghĩa có gan dạ có kiến thức.”
Tim Ân Lê Đình đập “thịch” sai mất một nhịp, há miệng song không thốt nên lời.
“Quá khứ đủ loại chưa từng xóa được. Lục ca, Lộ Dao với bao nhiêu ân oán thị phi đời trước không phải là Lộ Dao muội muốn làm bây giờ. Huynh nói lần đầu gặp mặt muội cảm thấy người tới như nước xuân trong vắt, sau này,
muội thật sự cùng huynh hành tẩu thiên hạ, làm một Lộ Dao trong trẻo như nước xuân.”
Hai câu nói, mấy chữ như nhật nguyệt, tức thời
chiếu rọi cả người Ân Lê Đình, không dám tin tưởng nhìn Lộ Dao. Nghe
chính miệng nàng nói, dường như cả trái tim Ân Lê Đình đều muốn bay lên, không kềm chế được. “Tiểu, Tiểu Dao… muội nói, muội nói là… muội, thật
sự?”
Lộ Dao nhìn nét mặt chàng, nghe giọng chàng, chớp chớp mắt, lòng thoáng đau nhói. Nam tử trước mắt này, từ ngày đầu tiên biết nhau
liền khắp nơi suy nghĩ cho nàng, lo lắng, tính toán thay nàng, bất kể ở
đâu nơi nào chưa từng nghĩ tới bản thân mình muốn làm gì. So với những
gì chàng làm, chỉ một câu đơn giản của mình đã khiến chàng vui sướng
phát điên như thế. Lộ Dao khẽ cười, hai tay vòng lấy eo chàng, nhón
chân, nhắm mắt, cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng, ấn đôi môi mình lên môi chàng.