- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 35: Tìm người nơi đâu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Cước trình của Du Liên Châu và Ân Lê Đình không kém Lộ Dao bao nhiêu nhưng
Ân Lê Đình lo quá hóa loạn, lo lắng Lộ Dao có bình an hay không, vì thế
đi một mạch gần như không nghỉ, đi qua mấy thành mà không vào. Ngày hôm
đó ở ngoài thành Vĩnh An gặp được một lão đại phu đang bắt mạch cho
người ta, người khoác một lớp áo trắng, khăn trắng che mặt, tay chân đều trùm kín mít. Du Liên Châu và Ân Lê Đình vừa thấy lòng đều mừng rỡ, cái kiểu ăn mặc kỳ quái này lúc cùng Lộ Dao chữa cho Du Đại Nham hai người
cũng từng mặc qua, chẳng qua là không kín mít như lão đại phu này thôi.
Ân Lê Đình lập tức nhảy xuống ngựa, cung kính chắp tay hành lễ với lão đại phu một cái “Tại hạ họ Ân, ra mắt lão tiên sinh.”
Lão đại phu kia thấy một thanh niên dáng người như ngọc, lưng đeo trường
kiếm hành lễ với mình, lấy làm kỳ quái quan sát chàng vài giây, hỏi “Vị
công tử này biết lão phu?”
Ân Lê Đình lắc đầu “Lão tiên sinh, tại hạ không quen tôn giá. Có điều tại hạ muốn hỏi thăm lão một người.
Không biết có được chăng?”
Lão đại phu hỏi “Hỏi thăm? Hỏi thăm ai?”
“Xin hỏi lão nhân gia có biết một cô nương trẻ tuổi chừng mười mấy, cao vừa
phải, thích mặc quần dài áo ngắn, nàng cũng là đại phu, tên là Lộ Dao.”
Lão đại phu vừa nghe hết sức kinh ngạc “Chàng trai, cậu biết Lộ đại phu? Cậu tìm cô nương ấy có chuyện?”
Ân Lê Đình thấy lão đại phu biết Lộ Dao thật, mừng rỡ “Lão tiên sinh, ngài biết Lộ Dao? Hiện giờ nàng ở đâu? Tại hạ đặc biệt từ Vũ Xương tới đây
tìm nàng.”
Lão đại phu quan sát Ân Lê Đình từ trên xuống dưới
“Hơn một tháng trước ta và Lộ đại phu gặp nhau một lần ngoài thành Vĩnh
An. Sau đó mấy đại phu chúng ta lưu lại thành Vĩnh An này hành y, còn Lộ đại phu dẫn những người khác đi thẳng tới Tuyền Châu, nếu không có gì
ngoài ý muốn hiện giờ chắc hẳn ở trong thành Tuyền Châu. Ngược lại, cậu, người trẻ tuổi, trước mắt ác hạch đang lan tràn dọc đất này, rất nguy
hiểm. Tốt nhất cậu không nên đi tiếp về phía đông, lập tức lên bắc thì
hơn.”
Ân Lê Đình đáp “Đa tạ lão tiên sinh cho biết, chỉ là tại hạ có đồ đạc cần đưa cho Lộ đại phu, cần phải đến Tuyền Châu một chuyến.”
“Đưa đồ? Đồ gì mà không chờ được tới qua dịch rồi đưa?” Lão đại phu trừng mắt dạy dỗ.
“Là một ít dược liệu hiếm có. Lộ đại phu có ân với sư môn tại hạ. Lần này
gia sư sai tại hạ mang không ít dược liệu thượng hạng, tặng cho Lộ đại
phu dùng chống dịch.”
Lão đại phu nghe xong khẽ gật đầu “Các vị
có lòng. Có điều hiện giờ Tuyền Châu rất nguy hiểm, hơn nữa nghe nói đầu tháng trước đã niêm phong thành, chỉ cho vào không cho ra, các vị nghĩ
kỹ đi đã.”
Ân Lê Đình nghe nói Tuyền Châu cấm thành, lòng lập tức nặng trĩu, nỗi lo càng lớn hơn. Chàng ôm quyền, nói với lão đại phu nọ
“Tại hạ hiểu được, cám ơn ngài quan tâm. Chúng tại hạ không dám chậm trễ ngài chữa bệnh, bây giờ đi ngay Tuyền Châu.” Nói rồi xoay mình lên
ngựa, cùng với Du Liên Châu phóng đi rất nhanh.
Bên này, lão đại phu nhìn bóng Ân Lê Đình nửa ngày, than thở “Người trẻ tuổi mà…” Nói rồi lại cúi đầu chăm sóc bệnh nhân.
Đợi đến Đức Hóa Vĩnh Xuân khắp nơi tiêu tàn, tim Ân Lê Đình chìm xuống đáy
vực, đến Du Liên Châu cũng nhíu chặt chân mày. Hai người đều nhớ Lộ Dao
có nói qua ôn dịch lần này bắt nguồn từ hai huyện Đức Hóa Vĩnh Xuân. Hôm nay hai nơi đều tiêu điều, Ân Lê Đình hoàn toàn không dám đoán đã xảy
ra chuyện gì, nhưng lúc xoay mình nhảy lên ngựa, thiếu chút đạp hụt
chân. Du Liên Châu thấy chàng không yên lòng, biết không khuyên giải
được, đành nói “Lục đệ, mau lên đường.” Nói rồi giục ngựa ra roi đi suốt đêm.
Tới trưa ngày hôm sau, hai người đã tới ngoài thành Tuyền Châu. Trước đó dọc đường còn nhìn thấy một ít dân chúng chạy nạn. Còn cách
Tuyền Châu hai chục dặm, đường cái quan trống trải không một bóng người. Từ xa, hai người nhìn thấy ngoài thành Tuyền Châu thế nhưng lại dựng
hàng rào cọc gỗ cao hơn một người đứng, mấy toán lính Nguyên tuần tra
tới lui, canh ngay cổng thành. Hai người tiến lên lại bị một nhóm quân
Nguyên quát ngừng.
“Hai tên kia, tới đây làm gì! Nói mau!”
Thời bấy giờ nhân sĩ võ lâm không ai không căm hận chán ghét quân Nguyên,
thấy mặt là giết. Nhưng hiện tại hai người muốn vào thành, nghĩ tới Lộ
Dao mọi người còn đang trong thành, nếu bây giờ động thủ với chúng tuyệt đối chẳng hay ho gì. Vì thế hai người đều hiểu ngầm, nhẫn nhịn không
phát tác. Một tên có vẻ là đầu lĩnh tiến lên quát “Bây giờ đang cấm
thành, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào vào thành, các ngươi nhanh chóng đi
ngay, bằng không chỉ có chết!”
Ân Lê Đình cảm giác tay bị nhị ca
Du Liên Châu đè lại, ra hiệu chớ nóng nảy, nghe Du Liên Châu lạnh lùng
nói “Không phải nói Tuyền Châu chỉ cấm ra, vì sao vào thành cũng không
được?”
“Mệnh lệnh của triều đình há có thể để dân đen như ngươi
chất vấn? Còn không mau cút thì bắt trói lại!” Nói xong lập tức có một
toán lính hùng hổ định xông lên.
Ân Lê Đình và Du Liên Châu không rõ tình hình trong thành, không muốn sinh sự, đành ráng dằn cơn giận.
Ân Lê Đình thấy sư huynh đưa mắt ra hiệu cho mình, tức giận nghiến răng
bỏ đi.
Đợi đến khi đi thật xa, Du Liên Châu nói “Lục đệ, trước
mắt tình hình trong thành không rõ. Nếu xảy ra xung đột, tuy chúng ta
không sợ lính Nguyên nhưng nếu phá thành mà vào, dấy động can qua, khó
mà chiếu cố được Lộ cô nương và các đại phu khác. Chúng ta nên nghĩ kế
vào thành thì hơn.”
Tất nhiên Ân Lê Đình hiểu được, từ đằng xa
quan sát tường thành “Đệ thấy chúng chỉ canh ở cổng thành, chúng ta có
thể lợi dụng chỗ không canh gác, trèo tường vào.”
Du Liên Châu
gật đầu. Hai người đi một vòng phía ngoài thành, phát hiện đa phần quân
Nguyên chỉ canh ở cổng, bốn góc thành rất ít chú ý. Vì thế mỗi người vác một bao dược liệu lớn, thừa dịp quân Nguyên không đề phòng, đi đến bên
ngoài một góc thành vắng vẻ nhất, vận nội công sử Võ Đang Thê Vân Túng.
Chỉ thấy hai bóng người nhanh chóng nhảy vọt lên, cao gần bốn năm
trường, ở trên tường thành điểm mũi chân một cái, tung mình lên trên
tường thành.
Du Liên Châu và Ân Lê Đình nhảy lên tường thành nhìn vào trong, đồng thời biến sắc, cơ hồ há hốc ra. Chỉ thấy phía dưới
tường thành có một cái hố tròn ước chừng sáu bảy trượng vuông, trong hố
có mấy chục xác người đã bị thiêu cháy, cả cái hố đen ngòm, đáy hố gồ
ghề chỗ lồi chỗ lõm, chứa không ít thứ gì đó, cũng chẳng biết là thứ gì. Hai người thấy tình cảnh đó, tim đập đánh thót, cảm giác chẳng lành xẹt qua trong óc. Ân Lê Đình có phần lo sợ nhìn Du Liên Châu, Du Liên Châu
trấn định tinh thần lại một chút, nắm lấy tay phải Ân Lê Đình nói nhỏ
“Đi xuống xem thử.”
Hai người phi thân nhảy xuống tường thành,
vòng qua hố. Bên cạnh hố có một nóc lều gỗ, trong lều hình như có người
bèn bước vào. Tiến vào lều gỗ, thấy một ông lão, cũng mặc áo choàng
trắng, đang thu dọn thứ gì đó, bên cạnh để một dãy giá, đặt đủ thứ đồ
linh tinh, loại gì cũng có. Ông lão thấy hai người xuất hiện đột ngột
ngay cửa, lưng đeo trường kiếm, không khỏi hoảng sợ, cái chân tàn tật
lùi lại hai bước, lại thấy người lớn tuổi hơn chắp tay trước, nói chuyện rất lễ độ “Vị lão trượng này đừng sợ, chúng ta muốn hỏi thăm ngài một
người.”
Ông lão thấy hai người đeo binh khí nhưng mặc trường sam nho nhã, cử chỉ lễ độ, thoáng thở ra, hỏi “Nhị vị muốn hỏi…”
Nói chưa dứt đã thấy người trẻ hơn bỗng dưng tròn mắt, cầm lấy một thứ gì đó trên giá lên “Nhị ca, đây là đồ của Lộ Dao.”
Du Liên Châu thấy Ân Lê Đình cầm một cái hà bao màu lục nhạt thêu hình
tùng trúc. Đó là hà bao Phạm Thường tặng cho Lộ Dao. Mở ra bên trong có
một cây bút than lúc còn trên núi Võ Đang Lộ Dao thường hay dùng, than
mịn quấn bằng da trâu mềm và vải bố, một đầu buộc một viên ngọc lớn bằng đầu ngón tay cái một chút. Cây bút này rất đặc biệt, trước giờ Lộ Dao
không quen viết bút lông nên cố tình chế ra, trừ nàng ra không ai biết
dùng.
Ân Lê Đình dấn lên một bước, cầm lấy cây bút, hấp tấp hỏi ông lão “Lão tượng, chủ nhân của túi thêu này giờ đang ở đâu?”
Ông lão nhìn cây bút, lại nhìn sắc mặt Ân Lê Đình, ấp a ấp úng nửa ngày
không nói nên lời. Ân Lê Đình nóng nảy, vội vàng tra hỏi “Cái này từ đâu tới? Chủ nhân đang ở đâu?”
Du Liên Châu kéo Ân Lê Đình ra, quay
sang hỏi “Lão trượng, hai người chúng ta tới đây tìm chủ nhân vật này,
mong lão trượng cho biết.”
Ông lão thấy Ân Lê Đình bị kéo ra, chần chừ đáp “Cái giá này đựng di vật của người bệnh chết, chờ người nhà tới nhận.
Âm thanh không lớn song vừa thốt ra, Ân Lê Đình chỉ cảm thấy như sét đánh
đùng một tiếng giữa trời quang, hung tợn đánh vào người, lỗ tai ong ong, cả cái lều gỗ trước mặt quay cuồng, sức lực trên người nháy mắt bị rút
sạch, toàn thân lạnh buốt như rơi vào giữa hố băng, run lẩy bẩy, không
thể mở miệng. Xông lên phía trước, hai tay túm lấy vạt áo ông lão gầm
lên “Ông nói bậy! Ông nói lại lần nữa xem!”
Du Liên Châu tiến lên một bước, giữ lấy Ân Lê Đình búng vào hai huyệt Dương Khê, Khúc Trì nơi khuỷu tay và cổ tay. Thần trí Ân Lê Đình kích động không cách nào phản
ứng, cánh tay tê rần lập tức xụi xuống, suýt nữa không đứng vững, được
Du Liên Châu đỡ lấy. Nháy mắt không khống chế được, nước mắt chảy xuống.
Trong lòng Du Liên Châu cũng khổ sở nhưng dù sao không giống Ân lục ca, nói
với ông lão “Lão trượng, có thể nói kỹ một chút không, cây bút này từ
đâu đến?”
Ông lão hơi sợ, thấy mặt Du Liên Châu lạnh lùng, không
dám từ chối “Nửa tháng nay trong thành người chết rất nhiều. Các đại phu nói không thể để xác lại, tất cả đều thiêu hết. Lúc thiêu xác trên
người có ít vật dụng, đều thu dọn lại để chỗ này. Rửa qua dược vật xong
thì chờ người nhà tới nhận. Hai vị đại gia… các vị…”
Lúc này Ân
Lê Đình túm lấy áo Du Liên Châu khóc “Không thể nào, không thể nào! Nhị
ca, không phải huynh nói Lộ Dao là đại phu sao, sao có thể chứ?! Nàng là đại phu mà, nàng giỏi y thuật như thế, nàng nói nàng là thần y, không
phải là nàng đúng không?! Nhị ca, huynh nói đi!”
Du Liên Châu thấy tinh thần sư đệ nhà mình rối loạn, cũng không biết an ủi thế nào, đành đỡ lấy chàng, mím môi không nói.
Ông lão kia đại khái hiểu được người ta tới tìm người chứ không gây rắc
rối, thoáng an tâm, nghe Ân Lê Đình khóc, ấp úng thì thào “Mấy ngày
trước… quả thật có một đại phu bệnh chết. Nghe Từ gia nói kêu là Lộ gì
đó, vật này hình như là của người đó. Lúc đó tin tức lớn lắm, cũng chỉ
đốt có một mình người đó, không đốt chung với ai. Rất nhiều đại phu đều
tới đưa tiễn, hẳn là nhân vật quan trọng. Sau đó Từ gia tự mình thu tro
cốt, nói là việc Tuyền Châu xong rồi lại đưa về quê hương an táng. Ầy,
đáng tiếc, bộ dạng nhìn mới chừng hai mươi, dáng vẻ cũng dễ coi. Nghe
nói quê nhà ở Giang Chiết, chết tha hương thế này…”
Mấy ngày nay
ông lão chứng kiến quá nhiều người chết, nhưng bây giờ thấy Ân Lê Đình
như thế cũng không khỏi cảm thán, nói với Du Liên Châu “Hai vị nhìn
thoáng một chút, mấy ngày nay chết nhiều lắm. Bây giờ chung quanh đây
đều là bệnh dịch, hai vị đừng nên đi lung tung. Nếu cảm thấy không ổn,
chỗ Thiện Hòa đường có đại phu đấy.”
Du Liên Châu nhắm mắt thở
dài một tiếng, khoan hãy nói vật này, chỉ dựa vào những gì ông lão thuật lại, cái nào cũng chỉ ra là Lộ Dao. Nửa ngày chàng mới lên tiếng “Lão
trượng, món đồ này có thể cho hai người chúng ta? Chúng ta là bạn cũ của đại phu này.”
Ông lão nghe xong hơi chần chừ “Từ gia rất coi
trọng hậu sự của đại phu này, việc gì cũng tự làm lấy, sợ là…” Nói rồi
liếc Ân Lê Đình, không dám nói tiếp.
“Mong lão trượng châm chước cho.” Du Liên Châu ôm quyền hành lễ.
Ông lão than “Thôi được, nhiều ngày như thế rồi cũng không thấy ai tới
nhận, sợ là đã quên còn có vật này, đưa cho hai người vậy.” Nói rồi đặt
mấy thứ đang dọn trong tay lên giá.
Du Liên Châu cảm ơn ông lão,
dắt Ân Lê Đình đi ra khỏi lều gỗ. Lúc này một tay Ân Lê Đình nắm chặt
túi thêu đó cứ như muốn bắt giữ thứ gì, đầu óc lại vô tri vô giác, nước
mắt chảy dài, xông ra khỏi lều. Du Liên Châu không kịp tạm biệt ông lão
vội vã đuổi theo. Ai ngờ Ân Lê Đình rơi vào bi thương, khinh công vận
dụng đến cực điểm, nhất thời thế mà Du Liên Châu không đuổi theo kịp
chàng, lạc mất dấu vết. Trong lòng chàng lo lắng, chỉ đành tìm kiếm hỏi
thăm chung quanh. Khổ nỗi trên đường nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít,
hàng quán khách điếm không nơi nào mở cửa, đường phố cơ hồ vắng tanh,
thi thoảng có người đi đường thì cũng vội vội vàng vàng, thấy chàng vội
tránh ra, hỏi cũng không đáp lại.
Du Liên Châu đi vòng vòng đủ
nửa canh giờ mới tìm thấy Ân Lê Đình ở một quán trà nơi góc đường. Thấy
Ân Lê Đình tựa vào ghế dài, hai mắt nhắm chặt nước mắt vương đầy trên
mặt, tay cơ hồ muốn bẻ gãy một góc ghế.
Du Liên Châu than thầm,
đi tới thăm dò mạch đập của Ân Lê Đình, chỉ cảm thấy nội lực có phần rối loạn, nắm lấy cổ tay chàng, một luồng nội tức chậm rãi rót vào, thuận
theo nội lực của chàng. Có lẽ nhờ nội lực của Du Liên Châu, nửa khắc sau Ân Lê Đình chậm chạp mở mắt, hoang mang nhìn nhị sư huynh, thần trí
tỉnh táo đôi chút. Du Liên Châu cũng không nói, nhớ tới Lộ Dao nói khẽ
cười duyên trên núi Võ Đang nửa năm qua, lại nhớ tới Du Đại Nham bây giờ đã có thể vững vàng thi triển một bài quyền, bộ kiếm pháp trọn vẹn,
trong lòng thương tiếc.
Chàng ngồi cùng Ân Lê Đình như thế hồi
lâu, mãi đến lúc mặt trời lặn mới mở miệng, giọng nói trầm thấp “Lục đệ, chúng ta tìm chỗ dừng chân trước, những chuyện khác tính sau.”
Ân Lê Đình khàn giọng “Nhị ca, đệ muốn… đi xem thử.”
“Xem cái gì?” Du Liên Châu hỏi.
“Lão đại phu kia nói, Lộ Dao nàng… cùng với mấy đại phu nữa tới đây. Đệ muốn đi xem, nàng có lưu lại thứ gì không…” Ân Lê Đình nói hết sức vất vả,
nhưng rõ ràng.
Du Liên Châu ngẩn ra. Sư huynh đệ hai mươi năm, có thể nói là chàng nhìn tiểu sư đệ này trưởng thành. Tính tình Ân Lê Đình thế nào chàng hiểu rất rõ, nhẹ dạ nhất nhưng cũng yếu đuối nhất. Hôm
nay nghe tin Lộ Dao xảy ra chuyện, Ân Lê Đình khổ sở khóc lớn kích động
dị thường, chuyện đó rất bình thường. Nhưng Du Liên Châu chắc chắn không ngờ sư đệ lại đề nghị đi xem di vật của Lộ Dao. Với tính cách Ân Lê
Đình mà nói, lúc này hẳn là sợ nhắc tới Lộ Dao nhất, không muốn đi nhìn
những gì có liên quan đến Lộ Dao nhất. Nhưng không nghĩ chàng lại chủ
động đề nghị như vậy. Du Liên Châu bình tĩnh nhìn chàng hồi lâu, song
thấy dáng vẻ chàng cực kỳ kiên quyết, gật đầu nói “Cũng tốt, đằng nào
cũng phải đưa dược liệu cho bọn họ.” Vì thế nắm tay Ân Lê Đình, hỏi thăm Thiện Hòa đường ở đâu.