- Trang chủ
- Dịch Lộ Lê Hoa
- Chương 7: Chuyện cũ đã nhiều năm
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khạp Thụy Hồ Ly
Ân Lê Đình đi vào sân, đứng trước
cửa phòng, thấy Lộ Dao nằm sấp xuống bàn không biết đang làm gì. Lộ Dao
ngẩng đầu thấy Ân Lê Đình liền nói: “Chờ một chút, lập tức xong ngay.”
Sau đó đút lá thư vừa viết xong vào bao, cầm bút than đề bốn chữ lớn
“Gửi Phó Thu Nhiên” trên bao thư, dưới đề: Lộ Dao.
“Ân lục hiệp
có thể nhờ người đưa phong thư này tới Thu Linh trang ở ngoài thành Kim
Lăng năm dặm về hướng đông nam không, giao trực tiếp cho trang chủ.”
“Đương nhiên được.” Ân Lê Đình nhận lá thư, nhìn nét chữ trên bao không khỏi
ngây ra. Nét chữ rất mảnh, không phải dùng mực mài mà viết, không nhịn
được tò mò, “Lộ Dao, chữ này của cô nương viết bằng gì thế?”
Lộ Dao vừa dọn đồ vừa đáp: “Là bút than, mài than cho nhỏ lại, bên ngoài quấn vải vụn.”
“Ồ? Lần đầu tiên ta thấy.”
“Giấy, bút, nghiên mực bình thường mang theo rất rắc rối, ta lại chạy khắp
nơi; xem bệnh cho người ta viết đơn thuốc gì đó thường tìm không thấy
giấy bút nên làm món đồ nho nhỏ này, rất hữu dụng.” Lộ Dao lôi từ bọc
hành lý khổng lồ của nàng ra vài món đồ nghề đào bới thảo dược xinh xẻo, quay lại hỏi: “Huynh có đem sọt hái thuốc ngày hôm qua ta nói với huynh không?”
Ân Lê Đình nhấc cái sọt trúc dưới chân lên, bên trên có
hai sợi dây đeo, chính là loại sọt đựng thảo dược bình thường người hái
thuốc hay đeo trên lưng. “Ta lấy từ phòng thuốc đó. Linh Hư ở phòng
thuốc còn hỏi ta hai cây Dương Đài [5] hôm qua là do ai hái, nói rất ít
khi thấy được loại lớn như vậy, thật sự hiếm thấy.”
Lộ Dao cười
có vẻ đắc ý, “Tất nhiên, cô nương ta mấy năm nay bản lĩnh giỏi nhất
chính là tìm và hái thuốc mà.” Nói xong đeo túi nhỏ đựng đồ nghề lên
lưng, cùng Ân Lê Đình ra cửa. Vốn hôm qua hai người đã định đi vòng vòng ở sau núi tìm ít thảo dược, ai ngờ còn chưa đi được bao xa thì trời đổ
mưa, đành phải thôi. Có điều trên đường về Lộ Dao nhìn thấy hai cây
Dương Đài mọc trong góc tối, thuận tay hai về.
Hai người đi dọc
theo đường mòn lên núi ở mặt sau Tử Tiêu cung. Tối qua trời mưa, đường
hơi trơn trợt. Với bản lĩnh của Ân Lê Đình tất nhiên không xem con đường này vào đâu, nhưng Lộ Dao là một cô nương, hai ngày nay trèo đèo lội
suối rành rẽ làm chàng hơi giật mình.
“Lộ Dao từ nhỏ lớn lên trong núi sao?” Ân Lê Đình hỏi.
Lộ Dao nghe thế vui vẻ hỏi: “Đâu có, từ nhỏ ta lớn lên ở thành trấn lớn, ở đó rất ít thấy núi. Sao lại hỏi vậy?”
“Ta thấy cô nương rất rành chuyện leo núi, giống như sống trong núi quanh năm.”
Lộ Dao lắc đầu: “Mấy năm nay mới học thôi. Vài năm nay ta đi tứ xứ hành
nghề y, luôn phải trèo đèo lội suối, tự nhiên thành quen.”
Ân Lê
Đình hơi chấn động trong lòng. Lúc đó Tuệ Kỵ có nói hành tung của nàng
bất định, rất khó tìm, bèn hỏi: “Quê Lộ Dao ở nơi nào?”
Lộ Dao thở dài: “Một nơi rất xa, huynh không biết đâu.”
“Nơi rất xa?” Ân Lê Đình lấy làm lạ, “Xa bao nhiêu?”
“Xa đến nỗi sợ rằng cả đời này cũng không trở về được nữa.” Lộ Dao cười khổ.
Ân Lê Đình rùng mình, nhất thời không biết nói gì, ấp úng nửa ngày mới nói: “Xin lỗi… ta…”
Lộ Dao quay đầu thấy Ân Lê Đình nhìn mình, vẻ mặt áy náy khổ sở vô cùng
liền nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay chàng: “Không sao, không trở về nơi đó
cũng tốt.”
Nghe Lộ Dao nói, trong đầu Ân Lê Đình nhảy ra vô số
câu hỏi: vì sao không trở về được? sao lại tốt? Nhưng lúc này một câu
cũng không hỏi, dường như mỗi một vấn đề đều có một đáp án không tốt.
Hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Ta nghe Tuệ Kỵ sư phụ nói cô nương đi tứ xứ hành y, bốn bể là nhà?”
Lộ Dao gật đầu, “Đúng vậy. Có một lần ta hành nghề ở Sơn Đông thì gặp Tuệ Kỵ sư phụ, lão hòa thượng ấy khá thú vị.”
“Cô nương là một nữ tử, phiêu bạt khắp nơi như vậy không phải rất vất vả sao?”
Lộ Dao lườm Ân Lê Đình một cái, “Sao nào? Xem thường các cô nương à?”
Ân Lê Đình lật đật lắc đầu: “Đâu dám, đâu dám, Lộ đại phu y thuật cao minh, sao tại hạ dám xem thường?”
Bộ dạng Ân Lê Đình chọc Lộ Dao bật cười, nói: “Có lúc cũng cảm thấy vất vả chứ. Có điều là, kỳ thật ta rất thích du ngoạn khắp nơi. Lúc đọc sách
cứ muốn cho dù đọc không hết vạn quyển sách sau này cũng có một ngày có
thể đi vạn dặm đường. Hồi trước ở quê nhà, vì nhiều nguyên nhân không
thể không ở mãi một chỗ, cuộc sống rất đơn điệu. Sau khi đến đây, vừa có thể hành y lại có thể thỏa mãn sở thích đi khắp năm sông bốn biển, vất
vả thế cũng đáng giá. Với lại lâu ngày có nhiều kinh nghiệm rất thú vị
mà lúc trước ở quê nhà không gặp được.”
“Đọc vạn quyển sách, đi
vạn dặm đường. Chí hướng thật là lớn! Sư huynh đệ chúng ta có võ nghệ
phòng thân nhưng đều không có chí hướng như thế.” Ân Lê Đình nghe Lộ Dao nói không khỏi sinh lòng khao khát.
Lộ Dao đảo mắt, “Ta không có nói đọc vạn quyển sách à! Lúc đó ta học xong, liền nghĩ vậy là được
giải thoát rồi, không cần phải đọc sách nữa.”
Ân Lê Đình thấy lông mày Lộ Dao nhăn tít, không khỏi mỉm cười: “Không thích đọc sách?”
“Cũng không thể nói là không thích. Chẳng qua đọc quá nhiều năm, đọc đến phát ngán luôn. Sách vở giải trí tiêu khiển, chuyện lạ, chuyện kì quái,
ngược lại đọc hoài không chán. Giống như huynh vậy, tập võ bao nhiêu năm không chán chút nào sao?”
Nhắc tới luyện võ, Ân Lê Đình nghiêm
túc hẳn lên: “Sao chán được chứ? Võ học sư phụ truyền thụ hết sức uyên
thâm, ta chỉ hận mình học không xong, học không sâu. Có điều nhắc tới
đọc sách, lúc nhỏ ngũ ca, thất đệ và ta theo đại sư huynh học bài cũng
thường hay cảm thấy nhàm chán, bề ngoài thì làm bộ như đang nghe nhưng
đầu óc không biết đã bay tới nơi nào rồi.”
Lộ Dao nghe xong, có
cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn. Nhớ tới mấy ngày nay nghe nhắc đến
thanh danh của Võ Đang thất hiệp trên giang hồ, lại càng bội phục Ân Lê
Đình, “Sư huynh đệ các huynh nổi danh trên giang hồ như thế, có lẽ lúc
nhỏ rất siêng năng luyện võ.”
Ân Lê Đình cười sang sảng, “Chỉ vì
lúc đó người đốc thúc chúng ta học hành là đại ca. Đại ca là một thầy
giáo giỏi, hiền hòa, trước giờ không mắng cũng không phạt chúng ta.
Nhưng giám sát bọn ta học võ lại là nhị ca, nhị ca chỉ cần nghiêm mặt
bọn ta người nào người nấy đều không dám hó hé.” Lộ Dao vỗ tay cười:
“Thì ra là thế, Ân lục hiệp tiếng tăm lừng lẫy hóa ra là bị nhị ca nhà
mình ép ra nha!”
“Tiếng tăm gì chứ, sư huynh đệ chúng ta sao dám
nhận, do bằng hữu giang hồ yêu mến mà thôi. Ta ngay cả công phu bổn môn
cũng luyện chưa tới nơi nữa.”
Lộ Dao lườm Ân Lê Đình một cái: “Võ Đang Ân lục hiệp, chẳng lẽ chưa có người nào nói với huynh, quá khiêm
tốn ngược lại sẽ khiến người ta thấy huynh rất đáng ăn đòn sao? Bản lĩnh của huynh như thế còn nói luyện không tới nơi. Vậy những người công phu không bằng huynh nghe thấy chắc chắn sẽ buồn bực trong lòng, bọn họ còn cần luyện hay không?”
Ân Lê Đình trước giờ được các sư huynh dạy dỗ, hành tẩu giang hồ một mực khiêm tốn lễ độ, hôm nay nghe Lộ Dao nói
thế, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.
“Giống ta đây, người ta khen
ngợi ta y thuật cao minh, ta không khiêm tốn. Dù sao ta cũng cảm thấy y
thuật của mình quả thật tài giỏi. Nếu ta mà khiêm tốn, vậy thiên hạ hết
chín phần chín đại phu đần độn không có chỗ lẫn vào rồi.” Nói xong lắc
đầu, hai mắt nghếch lên trời.
Bộ dạng đắc ý của Lộ Dao làm Ân Lê Đình bật cười khẽ, dường như trong núi có gió mát ngày hè, nhẹ nhàng, khoan khoái.
[5] Cây Dương Đài chỉ chung họ cây Balanophoraceae, có rất nhiều loại, ở Vn gọi là cây dó đất. Còn loại Dương Đài nhắc đến trong truyện là
Balanophora involucrata, công dụng của nó thì tự tra hỉ ^^