- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 861: Công bố thành tích (1)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: SS Hà Thần
- Không phải nói đùa. Gia hỏa này thật sự chỉ đạt được một điểm. Ta xem lại tên một chút xem là ai. Huyền Diệp? Đây không phải là học viên mới đạt danh hiệu đứng đầu lúc nhập học sao?
Lời của đạo sư này nhất thời thu hút sự chú ý của các giám khảo còn lại. Mỗi một người đều dừng quá trình phê duyệt lại, đều quay đầu nhìn lại.
- Không phải chứ? Thật sự một điểm sao?
Sau một khắc, tất biểu tình của cả giám khảo đều dại ra. Mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ nhìn thấy được, là một bài thi trống, chỉ có ở một chỗ, điền vào một khoảng trống. Những chỗ còn lại, tất cả đều không viết.
- Cực phẩm. Thực sự cực phẩm.
- Huyền Diệp này, không phải đạt danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch nhập học khóa này sao? Thanh Phong đạo sư, ngươi mới vừa rồi còn rất xem trọng hắn. Ngươi xem hắn lần đầu tiên thi đề tổng hợp, tất cả đều là để trống...
- Đề tổng hợp cũng có thể chỉ đạt được một điểm. Vậy so với trọn điểm còn muốn khó khăn hơn nhiều.
Không ít đạo sư là vừa tức vừa cười.
Ban đầu, Diệp Huyền và Hầu Phi mới vừa vào học lại tham gia sát hạch nội viện, không ít đạo sư vẫn cảm thấy vui mừng. Chỉ là sau khi nhìn thấy được bài thi của Diệp Huyền, ấn tượng của những người này đối với Diệp Huyền, đột nhiên rơi xuống.
Đây quả thực là hồ đồ sao?
Dề tổng hợp lại chỉ đạt được một điểm. Người này xem thi viết của sát hạch nội viện trở thành cái gì?
Ở trong lịch sử sát hạch nội viện của học viện Lam Quang, chuyện này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.
- Nếu đều đã phê duyệt, vậy chúng ta xem thử, trang thứ hai này Huyền Diệp có viết hay không.
- Ngay cả đề tổng hợp còn để trống, trang thứ hai còn cần phải xem nữa sao?
- Ha hả, có thể tiểu tử này có thể lập ra kỷ lục mới cho kỳ thi viết sát hạch của đệ tử nội viện.
Thành tích trang đầu tiên của Diệp Huyền, khiến cho ấn tượng của không ít đạo sư đối với hắn đột nhiên kém đi rất nhiều. Bọn họ cũng lười chờ tới lượt phê duyệt trang thứ hai, mà là trực tiếp lật xem qua.
Chỉ là sau khi nhìn thấy được tình hình của trang thứ hai, không ít đạo sư lại ngây ngẩn cả người.
- A, trang thứ hai này, lại có thể viết tràn đầy.
- Kỳ quái, tiểu tử này, thật đúng là kỳ lạ.
- Để cho ta đến xem đề thứ nhất...
- A!
Không ít đạo sư phát hiện Diệp Huyền viết trang thứ hai nhiều như vậy, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó bọn họ chính là tỉ mỉ quan sát nội dung viết ra. Cái này vừa nhìn, bọn họ không khỏi nhất thời kinh sợ.
Trang thứ hai mặc dù là có liên quan đến luyện dược và luyện hồn, nhưng một đáp án là đúng hay sai, những đạo sư như bọn họ vẫn có hiểu biết. Nội dung Diệp Huyền điền vào, cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ, mà hoàn toàn đứng ở trên góc độ luyện dược và luyện hồn, đi phân tích, giải thích.
Mà Diệp Huyền giải thích, vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Có một vài chỗ, thậm chí ngay cả những đạo sư như bọn họ, cũng không biết là đúng là sai.
- Đề mục luyện dược và luyện hồn này, đều là do Dược lão và Đông lão phê duyệt. Chúng ta vẫn giao cho hai người bọn họ xem một chút đi.
Một đám người giao bài thi Diệp Huyền lại cho hai người.
- Để cho chúng ta tới nhìn.
Dược lão và Đông lão, cũng hết sức tò mò đối với bàn luận của mấy người. Bọn họ cẩn thận xem xét đáp án trên bài thi của Diệp Huyền.
Mới vừa nhìn, chân mày hai người đều nhíu lại một cái. Ánh mắt bọn họ cũng trở nên sắc bén.
Đáp án này...
Ánh mắt của hai người thoáng hiện ra vẻ kích động, xem hết sức chăm chú.
Sau một lát.
Bộp!
Dược lão vỗ đùi.
- Hay a!
- Gặp phải Hỏa Diễm Hùng Sư, lại còn có biện pháp này để thoát thân. Phương pháp này, thời điểm ta lạp ra đề mục này, cũng không nghĩ tới. So với phương pháp ta định ra, lại muốn dễ dàng hơn rất nhiều.
- Còn có đề mục này, sử dụng Đồ Lan Hoa đi hóa giải độc tố của Ngân Câu Xà. Hắn làm sao suy nghĩ ra được vậy?
Dược lão hoàn toàn chấn động trước đáp án của Diệp Huyền, thần sắc đầy vẻ kích động.
Hắn thật ra không viết ra đề mục, trong lòng vẫn có câu trả lời cố định. Đáp án cố định này, cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất trong nhận thức của hắn.
Nhưng chờ tới sau khi hắn nhìn thấy được đáp án Diệp Huyền đưa ra, hắn mới phát hiện, trong đề mục mình viết ra, lại có người lấy phương pháp tốt hơn, giải quyết vấn đề khó khăn do hắn đưa ra.
Điều này làm cho Dược lão vốn đang ủ rũ mặt mày, hoàn toàn giật mình.
Mà Đông lão ở bên cạnh, lúc này cũng hết sức kích động.
Giống như Dược lão, Diệp Huyền ở trên một vài đề mục trên phương diện luyện hồn do hắn đưa ra, cũng cho ra giải đáp hoàn mỹ. Thậm chí có vài giải đáp, ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh diễm.
- Huyền Diệp này, chẳng lẽ là một Luyện Dược Sư cường đại hay sao?
- Lẽ nào Huyền Diệp này còn là một Luyện Hồn Sư?
Gần như cũng trong lúc đó, Dược lão và Đông lão nhìn về phía Thanh Phong chịu trách nhiệm sát hạch nhập học.
Thanh Phong sửng sốt, bất chợt cười khổ một cái:
- Ta đây lại không rõ lắm.
- Không cần hỏi. Thành tựu của người này ở trên phương diện luyện dược cao như thế, phân tích tác dụng và độc lý của các loại thảo dược, yêu thú và huyền thú thấu triệt như vậy, không phải là Luyện Dược Sư, căn bản là không có khả năng. Hơn nữa, chí ít cũng phải là Luyện Dược Sư ngũ phẩm.
Dược lão chắc chắn nói.
- Căn cứ vào giải đáp của hắn đối với đề thi, thành tựu của người này ở trên phương diện luyện hồn, cũng vô cùng cao. Tối thiểu là Luyện Hồn Sư ngũ phẩm.
Đông lão cũng nhíu mày nói.
Lời của hai người, khiến cho đạo sư còn lại có mặt ở đây, đều trợn mắt há hốc mồm.
Một Vũ Tông ngũ giai tam trọng mới nhập học, tham gia sát hạch nội viện, vốn là vô cùng khoa trương. Nếu như còn là Luyện Dược Sư và Luyện Hồn Sư, đây còn là người sao?
Chỉ là, những người khác nói, bọn họ có lẽ sẽ nghi ngờ. Nhưng thành tựu của Dược lão và Đông lão ở trên hai lĩnh vực này nói ra, bọn họ căn bản không có cách nào nghi vấn.
- Tiểu tử này, chẳng lẽ lại thật sự nghịch thiên như thế?
Ban đầu, ấn tượng của bọn họ đối với Diệp Huyền, đều giảm lớn. Nhưng không nghĩ tới, lại có thể sẽ khiến cho mọi chuyện thay đổi không sao có thể đoán trước được như vậy.
- Nếu như Diệp Huyền này thiên phú thật sự mạnh như vậy, nhưng vì sao đề tổng hợp trang đầu tiên, hắn lại để trống như vậy?
Một đạo sư, tự lẩm bẩm.
- Cái này còn phải hỏi nữa sao?