- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 456: Đại hội mở ra (2)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: SS Hà Thần
- Ai nha, đừng đánh mặt, ta phải dựa vào gương mặt này kiếm cơm đấy.
Trong lúc nhất thời cả sơn cốc vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng nghị luận liên tục.
Trong suy nghĩ đại đa số luyện hồn sư, Thiên Kim quốc với tư cách đệ nhất cường quốc có được luyện hồn sư thiên tài cũng là mạnh nhất, là người đạt quán quân của phù quang đại hội, tuyệt đại đa số những lần trước đều là Thiên Kim quốc đạt được quán quân, Hạ Thất Hề có khả năng trở thành quán quân phù quang đại hồi lần này.
Cùng lúc đó, ở đây có không ít ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh Diệp Huyền, vẻ mặt bọn họ ngạc nhiên không nhỏ.
- Nói đùa gì vậy, thiếu niên này thật sự là tuyển thủ Lưu Vân quốc sao, còn là lĩnh đội?
Nhìn thấy Diệp Huyền đứng ở vị trí đầu tiên trong năm tên thiên tài Lưu Vân quốc, tất cả luyện hồn sư nơi này vô cùng ngạc nhiên, cả đám còn không dám tin vào mắt của mình.
- Lưu Vân quốc đang làm cái gì thế, không ngờ cho một tên thiếu niên trẻ tuổi như vậy làm lĩnh đội, bọn chúng có bị điên hay không?
- Bọn họ thật sự cho rằng thiếu niên này có thể tiến vào top năm mươi sao?
- Không phải là hậu nhân quyền quý nào đó trong Lưu Vân quốc đi cửa sau đấy chứ? Phải biết rằng năm tuyển thủ dự thi có thể trực tiếp tiến vào phù quang bí cảnh, cũng có khả năng quyền quý mở cửa sau cho hậu nhân của mình đấy.
- Thiếu niên này tên gọi là gì? Mọi người nhanh ghi nhớ, nếu như hắn không thể tiến vào top năm mươi thì có trò hay xem rồi.
- Hắc hắc, Lưu Vân quốc đang đùa giỡn với thể diện của mình đấy.
Cả sơn cốc lúc này xôn xao, từ thời điểm ở bên ngoài thành bọn họ cũng đã chú ý tới Diệp Huyền, với tư cách thành viên trẻ tuổi nhất, Diệp Huyền mới mười sáu tuổi đứng trong một đám thanh niên hơn hai mươi tuổi liền lộ ra dáng vẻ thập phần non nớt, cho rằng là hậu duệ của quyền quý trong Lưu Vân quốc.
Mọi người không ngờ Diệp Huyền thật sự là một trong năm tên thiên tài của Lưu Vân quốc, không chỉ như thế, hơn nữa còn là lĩnh đội của năm người.
Lĩnh đội, đó là khái niệm gì?
Nói chung chỉ có thiên tài đỉnh cấp trong vương quốc mới có tư cách này, đại biểu là hình tượng và thể diện của vương quốc.
Mà Diệp Huyền xuất hiện lập tức làm cho mọi người nơi này có cái nhìn đặc biệt về cao tầng Lưu Vân quốc.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, lần này Lưu Vân quốc các ngươi bán thuốc gì thế? Thiếu niên này... Thật sự là... Nói đùa gì vậy?
- Ha ha, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, không phải nói Lưu Vân quốc các ngươi không có người đấy chứ? Nếu không Hỏa Ô quốc ta cho các ngươi mượn vài người? Ha ha ha ha...
Chẳng những các luyện hồn sư bình thường đang xem thi đấu giật mình không thôi, ngay cả luyện hồn sư cường giả làm trọng tài lôi đài cũng biểu lộ ngạc nhiên, thần sắc buồn bực nhìn Đông Phương Ngôn Ngữ, Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa càng không cố kỵ mở miệng trào phúng, cũng không lưu mặt mũi cho đám Đông Phương Ngôn Ngữ làm gì.
Đông Phương Ngôn Ngữ chỉ cười to nhìn mọi người nơi đây, nàng nâng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, không nói gì, trên mặt lại mang theo nụ cười tự đắc sâu xa.
Đối với Diệp Huyền nàng có lòng tin rất lớn, cho dù không lấy được quán quân cũng là top mười, hiện tại các ngươi cười đi, lúc đó các ngươi sẽ giật mình bao nhiêu.
Diệp Huyền cùng hai mươi bốn tuyển thủ thiên tài khác lên đài, lúc này đứng ở nơi hẻo lánh trên lôi đài, ngay sau đó là các tuyển thủ vương quốc khác lên đài.
Khoảng chừng hơn một ngàn tên tuyển thủ đi vào trên lôi đài, đội hình mênh mông cũng làm tất cả mọi người rung động không thôi.
Diệp Huyền cũng thoáng giật mình, không nghĩ tới tiểu tiểu liên minh mười ba nước lại có thể tìm ra nhiều luyện hồn sư như thế này.
Dựa theo quy định giải thi đấu, cho dù là sơ thí cũng phải là luyện hồn sư dưới hai mươi lăm tuổi mới có tư cách tham dự.
Sau khi thành viên đến đông đủ, phù quang đại hội sơ thí lập tức mở ra.
Một người chủ trì đi vào lôi đài, nói:
- Nội dung sơ thí phù quang đại hội lần này là khống thú.
Khống thú?
Rất nhiều tuyển thủ liên tục nghị luận.
Khống thú là kỹ năng hạng nhất của luyện hồn sư cần phải biết, kỳ hật rất đơn giản, chính là lợi dụng hồn lực tiến hành trao đổi với Huyền thú sau đó trấn an cảm xúc của bọn chúng.
Khảo hạch như vậy là trụ cột nhất trong luyện hồn sư, thời điểm mỗi một gã luyện hồn sư tấn cấp sẽ phải thông qua khảo hạch như thế, lúc trước Diệp Huyền kiểm tra luyện hồn sư nhất phẩm cũng là trấn an Huyền thú nhất giai Thanh Mộng Lang mới thành công thông qua khảo hạch, đạt được huy chương luyện hồn sư nhất phẩm.
Trước mắt bao người, tất cả Huyền thú đã chuẩn bị tốt được dẫn ra.
- Là Ác Mộng Thú nhất giai.
- Độ khó của lần sơ thí này hơi cao một chút, Ác Mộng Thú là Huyền thú nhất giai có hồn lực mạnh nhất trong vài loại Huyền thú, trấn an chúng khó hơn các Huyền thú nhất giai khác nhiều.
- Ha ha, bởi như vậy mới càng có cảm giác chờ mong chứ.
Cả sơn cốc lập tức có tiếng ầm ĩ xôn xao vang lên, không ít tuyển thủ đứng trên lôi đài sau khi nhìn thấy là Ác Mộng Thú, sắc mặt của bọn họ biến hóa và lo lắng không nhỏ.
- Xem ra phù quang đại hội lần này đúng là có khác, an bài như thế cũng hợp lý.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm gật đầu, có thể tiến hành sơ thí đề là luyện hồn sư nhất phẩm trở nên được hồn sư tháp kiểm tra tại các quốc gia, nếu cho bọn họ trấn an Huyền thú nhất giai bình thường thì đó là chuyện không có độ khó gì, mà Ác Mộng Thú lại có thể biết được mỗi người khống chế hồn lực có tốt hay không, từ đó sẽ có hiệu quả đào thải rất tốt.
Quả nhiên sau khi trận đấu bắt đầu, gần như tất cả tuyển thủ đối mặt với Ác Mộng Thú đều có vẻ mặt nhân nhó khó nhìn, mặc cho bọn họ dùng hồn lực câu thông với Ác Mộng Thú như thế nào, Ác Mộng Thú trước mặt bọn họ vẫn gào thét không thôi, không thể trấn an.
Nhưng có một bộ phận luyện hồn sư bắt đầu không ngừng nếm thử thi triển hồn lực của mình câu thông với Ác Mộng Thú trơớc mặt mình.
Với tư cách tuyển thủ dự thi, Diệp Huyền cũng không cần tham gia trận đấu như thế, lực chú ý của hắn vô ý thức tập trung lên người ba tên thiếu niên áo trắng, sau khi nhìn sang, bỗng nhiên đồng tử Diệp Huyền co rút.
Chỉ thấy tên thủ lĩnh áo bào trắng đi tới trước mặt Ác Mộng Thú, đột nhiên ánh mắt của hắn bắn ra một đạo hào quang màu xanh, Ác Mộng Thú trước mặt hắn chấn động như muốn quỳ rạp trên đất, đồng tử của nó co rút lại, ngay sau đó nó không ngừng gào thét, dường như đang dùng hồn lực đấu tranh với tên thanh niên áo trắng.