- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 140: Mời dự yến hội (2)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: SS Hà Thần
Diệp Huyền mỉm cười:
- Trải qua nửa tháng điều trị thì thân thể của phụ thân đã được nuôi dưỡng lại không sai rồi, hẳn là sẽ không thành vấn đề, sở dĩ cần phải tới Lam Nguyệt thành chính là vì tài nguyên ở Thanh Sơn Trấn quá ít, muốn trị khỏi thương thế trên người phụ thân thì cần rất nhiều thứ chỉ ở Lam Nguyệt thành mới có.
- Bất quá gia gia, ta cũng cảm thấy, vài ngày nữa Diệp gia chúng ta cũng nên chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành đi.
- Diệp gia chúng ta muốn đối kháng với Vương gia, Chu gia, trở thành một đại gia tộc thì nhất định phải tới Lam Nguyệt thành để phát triển, nếu như cứ ở Thanh Sơn Trấn mãi thì mặc kệ phát triển cỡ nào đi nữa, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một tiểu địa chủ, tiểu hào cường ở một khu mà thôi, không thể làm nên trò trống gì.
Nghe Diệp Huyền nói vậy thì tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng rung động.
Trước kia lão cũng đã nghĩ tới chuyện này, dù sao thì bất kỳ đại gia tộc nào, một khi phát triển thì đều sẽ chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành, không ai ở lại nông thôn làm gì.
Chỉ là Diệp gia bọn họ trước kia tuy rằng cũng không tệ, nhưng so với một vài gia tộc ở Lam Nguyệt thành thì vẫn còn thua xa, hơn nữa Thanh Sơn Trấn là đại bản doanh của bọn họ, Diệp Phách Thiên cũng không muốn rời đi.
Hôm nay nhờ có Diệp Huyền trợ giúp, mấy ngày nay Diệp gia phát triển cực nhanh, cũng tới lúc nên chuyển phủ đệ rồi.
Dù sao thì chuyển tới Lam Nguyệt thành không chỉ đơn giản là đổi chỗ ở, mà giống như Diệp Huyền đã nói, Thanh Sơn Trấn chỉ là một vùng quê nhỏ, tài nguyên rất ít.
Những chuyện khác không nói tới, chỉ riêng việc muốn mua dược tề hay đan dược nhị phẩm, hoặc như muốn đi kiểm tra võ hồn một phen cũng không có chỗ làm, chỉ có thể tới Lam Nguyệt thành, những chuyện này sẽ hạn chế tới sự phát triển cho đời sau của Diệp gia.
Sau khi việc làm ăn của Diệp gia phất lên, nếu như chuyển phủ đệ tới Lam Nguyệt thành, làm quen và buôn bán với các thương hội lớn và gia tộc ở Lam Nguyệt thành cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy cho nên Diệp Phách Thiên gật đầu.
- Huyền nhi, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, đợi tiết xuân huyền năm nay qua đi thì Diệp gia chúng ta liền chuyển tới Lam Nguyệt thành, bất quá phủ đệ ở Thanh Sơn Trấn này phải có người ở lại trấn thủ, hơn nữa trước khi chuyển đi cũng phải khiến cho Lý gia và Lưu gia vĩnh viễn không còn khả năng uy hiếp tới Diệp gia ta nữa.
- Triển Hùng, lần này ngươi cùng Huyền nhi và Triển Vân đi tới Lam Nguyệt thành, cũng có thể thuận tiện xem xem ở Lam Nguyệt thành có toà phủ đệ nào tương đối khá hay không, nếu như giá cả thích hợp thì cứ mua đi.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, lão gia tử suy nghĩ rất chu đáo.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền mang theo mấy người phụ thân rời khỏi Thanh Sơn Trấn, lặng lẽ đi tới Lam Nguyệt thành.
Chuyến đi này, ngoại trừ phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân ra thì còn có đại bá Diệp Triển Hùng, tứ thúc Diệp Triển Chấn và ngũ thúc Diệp Triển Thiên.
Mấy người này đều là lực lượng trung kiên trong số đời thứ hai của Diệp gia, cũng chính là hy vọng tương lai của Diệp gia, chuyện tham dự yến hội phủ thành chủ, có bọn họ tham gia cũng có thể khiến cho Diệp gia dễ dàng hoà nhập cùng Lam Nguyệt thành.
Về phần Diệp Triển Đường vốn có thực lực mạnh nhất thì đã sớm bị bài trừ ra bên ngoài rồi, cũng không còn cách nào khác, ai kêu khuynh hướng làm việc của gã lúc đối mặt với Vương gia lại có vấn đề làm gì.
Ba ngày sau, đội ngũ của Diệp gia rốt cuộc đi tới Lam Nguyệt thành.
- Diệp gia chúng ta sau này thật sự sẽ phát triển ở Lam Nguyệt thành sao?
Nhìn qua toà thành trì to lớn trước mặt, mấy người Diệp Triển Hùng liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ tới Lam Nguyệt thành, nhưng nghĩ tới sau này Diệp gia mình sẽ có chỗ đứng ở nơi này thì vẫn khiến cho trong lòng bọn họ kích động không thể kềm nén nổi.
So với Lam Nguyệt thành thì Thanh Sơn Trấn quả thực chỉ là một vùng quê mà thôi.
Người tâm huyết dâng trào còn có La Chiến.
Hơn một tháng trước lúc gã theo Diệp Huyền rời khỏi Lam Nguyệt thành thì vẫn chỉ là một địa võ sư nhất trọng bị tàn phế.
Nhưng bây giờ mới không bao lâu, tới khi gã quay về lần nữa thì lại là một địa võ sư nhị trọng sức sống dâng trào.
Bước ngoặt cuộc đời như từ địa ngục lên tới thiên đường thế này khiến cho gã nhớ lại vẫn cảm thấy có chút kích động và không dám tin.
Tất cả những thứ này đều là nhờ có Diệp Huyền.
- Đại bá, ta đưa phụ thân tới hiệp hội luyện dược sư xem, các ngươi đi tìm nơi dừng chân trước đi, sau đó lại đi xem những phủ đệ ở gần đây, nếu như có chuyện gì thì cứ tới hiệp hội luyện dược sư tìm chúng ta.
- Được rồi, hai người các ngươi cẩn thận một chút.
Diệp Triển Hùng gật đầu, có La Chiến ở đây gã không phải lo lắng cho sự an toàn của Diệp Huyền.
Rất nhanh, ba người Diệp Huyền liền đi tới hiệp hội luyện dược sư.
Lô Duyệt đứng ở trước quầy đang chuẩn bị dẫn theo vài người đi lên, nhìn thấy Diệp Huyền tới thì hai mắt của nàng lập tức phát sáng, nói một tiếng xin lỗi với đối phương, sau đó vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền.
- Huyền thiếu.
Ngữ khí của Lô Duyệt vô cùng cung kính.
- Hoa hội trưởng có ở đây không?
- Có, ngài ấy đang ở trên lầu, có cần ta đưa ngươi tới đó hay không.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Vậy thì làm phiền ngươi.
- Nào có, có thể làm việc cho Huyền thiếu chính là vinh hạnh của Lô Duyệt ta.
Trên mặt của Lô Duyệt trở nên đỏ ửng, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì nàng bây giờ vẫn chỉ là một phục vụ viên bình thường mà thôi.
Diệp Triển Vân và La Chiến đứng một bên đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy giật mình không thôi. Hoa hội trưởng? Chẳng lẽ chính là hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư?
Tuy rằng bọn họ đều biết chuyện Diệp Huyền và hiệp hội luyện dược sư có chút quan hệ, nhưng thật sự không ngờ tới quan hệ lại tốt tới mức có thể trực tiếp gặp mặt hội trưởng.
- Lô Duyệt có chuyện gì vậy? Không phải ngươi chuẩn bị đưa bọn ta đi gặp Chu quản sự sao? Tiểu tử này là ai?
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, hoá ra là mấy người khách lúc nãy là Lô Duyệt đang tiếp đãi, nhìn thấy Lô Duyệt để bọn họ đứng ở đây để đi đón tiếp một thiếu niên thì vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi.
Lô Duyệt nói với vẻ áy náy:
- Liễu sở trưởng, thật xin lỗi, có một người bằng hữu của ta tới, bằng không ta để Đông Mai đưa các ngươi lên.