- Trang chủ
- Lung Linh Tán
- Chương 7
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tiếu Diện Thích Khách
Trời vừa sáng, sương hãy còn vương vương trên cành lá, trong một gian phòng thoáng đãng, Hắc Mộc lão đầu đang được hai vị phu nhân chăm sóc, một người xoa xoa hai bên thái dương, một người đang nắn bóp mu bàn chân cho lão
Lão đã nằm trên giường cả ngày rồi, mặt mày sưng phù, ăn uống không được, nguyên do chính tại tên Tiếu Tam Tiếu gây ra.
Dù trong giao đấu, lão luôn chiếm thế thượng phong nhưng đánh được hắn mười cái thì chí ít cũng bị hắn đánh lại hai ba cái.
Nói gì thì lão cũng già rồi, không thể khôi phục thương thế nhanh như Tiếu Tam Tiếu được, càng không có thái độ coi thường mạng sống như hắn.
Giao đấu gần một tháng, đến hiện tại, ngay cả nằm mơ lão cũng bị ám ảnh.
"Lão gia, lão gia, Tiếu Tam Tiếu đến thỉnh giáo".
"Rầm".
Hắc Mộc lão đầu té thẳng từ trên giường xuống, lão quát lên:" Cút, cút, không đánh, ta không đánh".
Lát sau tên gia đinh lại chạy vào.
"Lão gia, lão gia, Tiếu Tam Tiếu đòi thỉnh giáo".
"Xoãng". Bình trà bị ném ra cửa.
"Mẹ kiếp, hắn muốn giày vò chết lão phu à? "
"Lão gia, hay ông cho gã mượn cái quan tài đó đi". Một vị phu nhân nói.
"Cái này... ". Hắc Mộc lão đầu suy nghĩ một chốc, đành thở ra một hơi dài, dù không cam tâm nhưng lão sắp phát điên rồi.
"Người đau, mang quan tài hắc ngọc cho tên điên kia, bảo hắn cút xa xa ta ra".
Sau hơn hai mươi ngày, Tiếu Tam Tiếu cuối cùng lấy được quan tài hắc ngọc, bảo quản tốt thi thể Viêm Ngọc, bắt đầu hành trình truy tìm Viêm tộc để lấy hỏa mệnh cho Viêm Ngọc.
Cũng kể từ đó trên giang hồ xuất hiện một quái nhân mặc trường bào tím than, lưng đeo quan tài hắc ngọc, tay cầm đàn nhị, tay đánh ra hàn băng chân khí, khiến cho người người kinh hãi.
Có những đêm trăng tròn, người ta nghe tiếng đàn nhị thê lương, liền ngó lên những nóc nhà cao ngất, có thể thấy một thiếu niên ngồi cạnh quan tài, kéo Âm Ti Khúc, đầy băng lãnh, đầy bi ai và thống khổ.
Mười năm cuồng quay đẩy hắn đi khắp hai miền nam bắc, câu trả lời hắn tìm được là Viêm tộc đã bị diệt tộc từ lâu.
Chút hy vọng trong lòng, ngày càng chết dần chết mòn!
Hôm nay cũng vừa tròn mười năm, trong mười năm này không một ngày nào hắn được nhẹ nhàng thở ra. Ngày nào đôi bàn tay cũng nhuốm máu tươi, ngày nào thân thể cũng rách toạc một vài nhát kiếm.
Vì cần công lực duy trì quan tài hắc ngọc trong mười năm qua, hắn không ngừng tước đoạt công lực của vô số chưởng môn, giáo chủ, trưởng lão...
Không một cường quyền nào, không một thế lực nào, hắn không đắc tội.
Cái tên Tiếu Quan Tài đã vang dang khắp thiên hạ, bất kỳ thế lực nào nghe, gặp liền dùng bất kể thủ đoạn để truy sát.
Hiện tại, hắn đã là kẻ thù của toàn thiên hạ, bất kỳ ai cũng muốn phanh thây tróc xương hắn, nhưng vì nàng hắn chưa một lần than thở, càng không hối hận.
Chỉ cần được nhìn thấy nàng, được trông lại đôi mắt giận hờn của nàng một lần nữa, hắn bất chấp.
"Viêm Ngọc".
Tiếu Tam Tiếu đặt bàn tay lên cái quan tài hắc ngọc đặt bên cạnh, tim hắn thắt lại.
Dưới hoàng hôn, một vài chiếc lá nghiêng nghiêng theo gió, cảm giác lành lạnh từ quan tài hắc ngọc không ngừng truyền vào cơ thể hắn. Như xoa dịu đi một phần đau khổ mà hắn gánh chịu trong mười năm qua.
Đúng vậy, mười năm nay hắn vác cái quan tài hắc ngọc trên lưng cũng xem như du sơn ngoạn thuỷ khắp chốn hồng trần rồi. Bàn tay hắn cùng quan tài hắc ngọc cũng nếm qua đủ vị máu tươi của đủ loại người rồi.
Không chua chát, không sinh tử nào chưa nếm.
Đặt bàn tay lên quan tài hắc ngọc, lạnh nhưng hắn lại thấy ấm lạ, cảm giác thật thân quen.
Đang lúc Tiếu Tam Tiếu ngắm hoàng hôn thì một nữ tử bước đến từ phía sau, cách mười bước thì dừng lại.
Hắn quay đầu thấy một thanh y nữ nhân kiều diễm, dù năm tháng đã qua lâu nhưng vẫn nhận ra nàng, Thanh Diệm.
"Ồ, Thanh Diệm đấy à, vẫn khỏe chứ".
Thanh Diệm thấy gương mặt tiều tụy của hắn, chua xót hỏi lại.
"Ngươi ổn chứ? ".
"Ổn". Hắn dùng nụ cười thân thiện như gặp lại bạn củ, cười với nàng.
"Ngươi chắc là hận ta lắm? ".
"Không, chuyện năm xưa là lỗi của ta, nếu ta mạnh mẽ, quyết đoán như sư phụ, bất chấp mà cướp ngươi đi, có lẽ chúng ta đã thành đôi, cũng không đến nỗi để ngươi bị sư phụ ép bức thành ra như vậy".
"Vậy, ngươi hận sư phụ ta? "
"Đúng là có hận".
"Tại sao những năm qua ngươi không báo thù? ".
"Vì ta không muốn người con gái ta từng yêu phải chịu đau khổ như ta, nỗi đau mất đi ân sư dưỡng dục mười mấy năm."
Tất cả những câu hỏi chất chứa trong mười năm, cuối cùng Thanh Diệm cũng một lèo hỏi hết.
Con gió chiều thổi đến, lộng bay siêu y hai người.
Chỉ là bỗng dưng nghe hai chữ, "từng yêu", lại khiến trái tim Thanh Diệm đau lạ.
"Ngươi mau rời đi, mọi người đã vây kính nơi nay, trễ nữa sẽ không kịp".
"Ta biết, cảm ơn nàng".
Tiếu Tam Tiếu không ngờ nàng lại đến báo tin cho hắn, tuy có ngạc nhiên nhưng năm tháng sinh tử đã mài đi cái hấp tấp của hắn, bây giờ hắn rất điềm tĩnh, lãnh đạm.
"Sao ngươi còn không đi".
Thanh Diệm thấy hắn không nhúc nhích liền hỏi, liền hỏi.
"Sư phụ của ngươi cho ta đi sao? ".
"Ha, ha, tiểu tử cũng không tồi".
"Sư phụ.. Làm sao người lại đến đây? ".
"Ồ, vẫn khỏe chứ lão bà? "