- Trang chủ
- Giang Bắc Nữ Phỉ
- Quyển 3 – Chương 207
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tiên Chanh
Giọng nói của nàng quyến rũ trầm thấp, giờ lại mềm dịu thấu xương, hơi thở dồn dập phả lên vành tai chàng, nóng đến kinh người. Cơn lửa dục của Phong Quân Dương thoáng lụi đi giờ lại bùng lên, chàng bạnh quai hàm rất nhanh, dùng sự tự chủ hơn người ép mình đẩy Thần Niên ra, hai tay ghì chặt hai tay nàng bên người, làm nàng không thể cử động.
Phong Quân Dương nhắm mắt lại, mới có thể nhẫn tâm nói: “Tạ Thần Niên, ta không muốn vướng mắc với nàng nữa. Ta không lấy nàng, mà là lấy con gái họ Hạ. Vài ngày nữa, Vân Sinh về đây, đến lúc đó, ta thả nàng tự do. Hai người chúng ta, không còn liên quan”.
Thân thể Thần Niên hơi cứng lại, không giãy giụa nữa. Nàng nhắm mắt lại, cắn chặt hai hàm răng, dốc sức áp chế nhịp thở dốc rối loạn, vì dùng quá nhiều sức, cơ thể có phần không khống chế nổi mà run rẩy. Nàng vừa tự mình cự lại lửa tình, vừa nhắm mắt suy nghĩ tình trạng trước mắt, thầm nghĩ chẳng trách lớp phấn trên mặt nàng lại dày đến thế, thì ra là cố tình muốn che lấp mặt mũi nàng, để sau này dễ đổi thành Vân Sinh.
Hay cho câu thả cho nàng tự do! Có điều không biết đây là tính toán của một mình Phong Quân Dương hay là quyết định sau khi bàn bạc với đám người Phong thái hậu.
Thần Niên run rẩy không ngừng, Phong Quân Dương chỉ cảm thấy đau đớn, suýt nữa muốn thu tay lại ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết những điều mình vừa nói đều là dối trá, chỉ là vì giận nàng, giận nàng luôn muốn bỏ mình mà đi, giận nàng vì Lục Kiêu mà không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Chàng còn đang mâu thuẫn, Thần Niên đã ngước mắt nhìn chàng, nghiến răng nói: “Phong Quân Dương ngươi bỏ ta ra, đỡ phải dính dáng đến nhau nữa, sau này lại khó nói rõ ràng. Chờ ta nhịn qua cơn này rồi sẽ nói chuyện với ngươi”.
Phong Quân Dương nhìn nàng một lát, buông lỏng kiềm chế với nàng, nói: “Được, ta chờ nàng”.
Thần Niên gập gối lại ôm chặt lấy mình, nghiêng người ngã xuống giường, thở dốc nói: “Ngươi tránh ra, cách xa ta một chút”.
Thuốc bên người Phong Quân Dương cũng chưa hết tác dụng, thấy Thần Niên như thế, sợ mình nhất thời không khống chế được, nghe vậy bèn xuống giường đến ngồi ở bàn, đưa lưng về phía Thần Niên ngồi xuống, tĩnh tâm tập trung, vận công điều hòa hơi thở.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, khô nóng trên người Thần Niên mới dần giảm đi, nàng lại lẳng lặng nằm một lúc, soát lại tất cả những dự tính lại một lần rồi mới nhỏm người dậy, lên tiếng hỏi: “Phong Quân Dương, ngươi nói muốn thả ta tự do?”.
Phong Quân Dương ở cạnh bàn ngoái lại nhìn nàng, đáp: “Phải”.
“Thả ta đi sao?” Thần Niên hỏi tiếp.
Phong Quân Dương nói: “Chờ tới khi Triêu Dương Tử và sư phụ nàng từ Vân Tây về, nàng đi theo hai người họ”.
“Ngươi thả ta đi, sau đó dùng Vân Sinh thay ta?”.
“Phải.” Phong Quân Dương đáp, “Dù sao gả cho ta cũng là con gái họ Hạ, người trong thiên hạ đều biết Hạ Trăn chỉ có một đích nữ(*), đó là Vân Sinh. Ngay cả khi Hạ Trăn đã biết tin, cũng không thể nói Vân Sinh không phải con mình”.
(*) Con gái của vợ cả.
Thần Niên nghe thế chậm rãi gật đầu: “Đúng, Hạ Trăn vốn lập lờ đánh lận con đen, dù ngươi có đổi lại cho ông ta, ông ta cũng không tiện làm ầm lên, cũng chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt thôi”. Nàng cong khóe miệng cười, hỏi Phong Quân Dương, “Ngươi cảm thấy thả cho ta tự do là hai ta không nợ nhau nữa phải không? Nhưng ngươi có từng nghĩ, ngươi chịu thả ta tự to, còn bọn họ thì sao? Hạ Trăn có chịu cho ta tự do? Còn cả Phong phu nhân cô của ngươi nữa, bà ta liệu có thể cho ta sống trên đời này, trở thành mối uy hiếp mãi mãi không vứt bỏ được của Vân Sinh?”.
Phong Quân Dương mím chặt môi, im lặng không đáp.
Thần Niên nhìn chàng chăm chú, nói tiếp: “Ngay cả khi ta không màng sống chết của Diệp Tiểu Thất bỏ đi theo sư phụ, nhưng kết cục thì sao? Sẽ liên tục có người tìm đến, hoặc muốn giết ta, hoặc muốn bắt ta. Vì muốn bảo vệ ta, sư phụ và đạo trưởng chỉ có cách không ngừng chém giết với chúng, dùng sức lực cá nhân chọi lại thế lực muôn phương, ngày qua ngày, vĩnh viễn không có điểm dừng. Họ nợ gì ta mà phải trả giá vì ta như thế? Còn ta đã từng làm được gì cho họ chưa, thế mà còn mang đến cho họ sự uy hiếp và phiền phức vô tận này?”.
“Phong Quân Dương, ngươi có thể cho ta thứ tự do gì? Bảo ta theo bọn sư phụ trốn tránh khắp nơi, sức cùng lực kiệt, hay là muốn ép ta trốn về phương Bắc, tìm sự che chở nơi Thác Bạt Nghiêu? Chính ngươi đặt ta vào nơi đầu sóng ngọn gió, giờ lại làm bộ làm tịch nói cho ta tự do, chính là thứ tự do đó sao? Đây rốt cuộc là ngươi khí thế nhất thời nói ra lời hồ đồ, hay là muốn lấy lùi làm tiến, để bảo ta tự quay đầu lại?”.
Mỗi câu hỏi của nàng đều sắc bén, như thể đã hỏi thẳng tận lòng Phong Quân Dương, làm chàng không trả lời được. Một lúc lâu sau, Phong Quân Dương mới hỏi: “Thần Niên, nàng muốn thế nào?”.
Thấy chàng phản ứng như thế, trong lòng Thần Niên mới nhẹ nhõm hơn, chỉ là ngoài mặt vẫn lãnh đạm, nhíu mày hỏi Phong Quân Dương: “Ngươi hỏi ta muốn thế nào?”.
Nàng hiểu quá rõ tâm tư của chàng, thậm chí còn rõ hơn chàng vài phần. Phong Quân Dương không thể không thừa nhận trong lòng mình vẫn còn chút mong nhớ, cũng là vì chút mong nhớ này nên mặc dù chàng nhẫn tâm hạ quyết tâm sẽ tiến về phía trước, nhưng lại luyến tiếc khi thật sự chặn đứng toàn bộ đường lui. Chàng bất đắc dĩ cười gượng: “Phải, nàng muốn thế nào?”.
Thần Niên cố tình muốn diễn kịch với chàng, cố ý bướng bỉnh dời tầm mắt, giọng đầy chua chát: “Đến tận bây giờ, ngươi mới nhớ ra phải hỏi ta đúng không? Trước kia ngươi làm gì, có từng nghĩ tới việc hỏi ta một tiếng không?”.
Phong Quân Dương vốn hổ thẹn với nàng, nghe xong câu này không khỏi càng thêm buồn khổ: “Thần Niên, ta sai rồi”.
Chàng đã nhận sai, tâm tư Thần Niên xoay chuyển, chỉ hỏi chàng: “Ngươi thật sự muốn cho ta tự do? Ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề liên quan với ta?”.
Phong Quân Dương giật mình một cái, bất giác cười tự giễu, nói: “Thần Niên, nàng biết rõ đáp án, cần gì hỏi lại ta?”.
Thần Niên cụp mắt xuống lặng đi một lát, mới thấp giọng nói: “Phong Quân Dương, khi ngươi ở Thanh Châu đã hứa sẽ lấy ta, còn dụ ta không danh không phận đi theo ngươi, đấy là lần đầu tiên ngươi lừa ta, ta tin ngươi có nỗi khổ nên không tính toán với ngươi. Khi ở Nghi Bình, ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt nói sẽ chỉ lấy Tạ Thần Niên, quay lưng đi lại bán đứng thẳng cho Hạ gia…”.
“Là trước đó.” Phong Quân Dương cắt lời nàng giải thích. “Đến khi chúng ta hòa hảo, ta đã hối hận muôn phần rồi, nhưng lại không cách nào trở lại ngày hôm đó”.
Thần Niên giương mắt nhìn chàng: “Bất kể thế nào, dù sao cũng là người thất tín với ta, đây là lần thứ hai, ta lại tha cho ngươi. Phong Quân Dương, phàm việc gì cũng chỉ có lần một lần hai, không có lần ba lần bốn, nếu sau này ngươi còn dám chọc ta gạt ta, dù ta có hóa thành quỷ cũng không tha cho ngươi”.
Lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phong Quân Dương, chàng ngơ ngẩn nhìn Thần Niên một lát, đột nhiên đứang dậy đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: “Thần Niên, nàng nói thật sao?”.
Tim Thần Niên đập thịch một cái, ngoài mặt lại chỉ ra vẻ kinh hoàng giận dữ. Thấy nàng như thế, thắc mắc của Phong Quân Dương lập tức mất sạch, lòng mừng khôn xiết, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu đi, hôn lên môi nàng. Thần Niên vội ngửa người tránh né, hai tay chống vai chàng dùng sức đẩy ra ngoài, tức tối nói: “Phong Quân Dương, ngươi nói cho rõ ràng!”.
Phong Quân Dương mỉm cười nói: “Sau này ta không dám mảy may lừa nàng nữa”.
Thần Niên cả giận: “Không phải câu này!”.
Phong Quân Dương dấn thân đè nàng xuống giường, cười giả ngốc nói: “Còn câu nào nữa?”.
Thần Niên không đẩy nổi chàng ra, bất giác vừa thẹn vừa cuống, hạ giọng kêu lên: “Phong Quân Dương, ngươi đứng dậy, vẫn còn nợ chưa tính xong đâu! Ngươi đã là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn thì đừng có chạm vào ta!”.
Phong Quân Dương cười khẽ: “Ta không chạm vào nàng, chúng ta nằm trên giường cho dễ nói chuyện”.
Chàng quả nhiên giữ lời, đặt Thần Niên xuống giường, lấy chăn gấm bọc kín nàng lại, rồi mới kề sát vào nàng nằm xuống, mặt mày tươi vui nhìn nàng, nói: “Tính sổ đi”.
Tình hình thế này còn tính sổ cái gì nữa chứ. Hơn nữa Thần Niên cũng không muốn tính gì với chàng, nhưng phàm việc gì cũng có mức độ, được chiều quá hóa kiêu chính là thế này. Nàng thở hổn hển lườm chàng, chàng lại chỉ mỉm cười nhìn nàng, nàng giận quá đâm ra dữ tợn, tàn bạo lao vào cắn chàng.
Phong Quân Dương ban đầu sửng sốt, theo bản năng ngửa người về phía sau tránh, song lập tức kịp phản ứng, liền quay lại đón môi nàng mà hôn. Răng kề môi chạm, nàng bất chấp tất cả, chỉ phát cáu trút giận, thế nhưng chàng như hồn nhiên chẳng hay, nhất mực dịu dàng quấn lấy nàng.
Càng về sau, nàng rốt cuộc cũng bị chàng quấn đến mềm nhũn, nhưng chàng lại đột ngột trở nên ngang ngược, ngón tay giữ cằm nàng, từng bước áp sát, đánh chiếm thành trì, mặc sức làm bậy. Thần Niên tránh né, thấy không giãy ra được bèn vung tay lên đánh chàng, miệng mơ hồ mắng: “Khốn kiếp, ngươi chỉ biết bắt nạt ta”.
Nội lực của nàng đã mất sạch, bàn tay đánh vào ngực chàng vốn không hề đau đớn, nhưng lại như làm mềm cả tim chàng. Chàng càng không ngừng đuổi theo cánh môi nàng, mềm mỏng dỗ dành: “Vậy nàng bắt nạt lại ta đi, sau này để nàng tha hồ bắt nạt ta, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế ấy, được không?”.
Chàng vừa nói thế, Thần niên lại càng cảm thấy tủi thân, cứng người lại rồi đột nhiên nhào vào lòng chàng bực dọc khóc òa lên, nửa thật nửa giả mà khóc rằng: “Phong Quân Dương, chàng là đồ khốn khiếp, chàng suýt chút nữa đã bức chết ta! Nếu không phải thật sự hết đường đi, ta đã không thèm quay về tìm chàng, ta thà đi theo Tuệ Minh lão hòa thượng xuất gia cũng không muốn đi theo chàng, ta sẽ không gặp chàng nữa, sống chết cũng không gặp!”.
Nàng không che giấu cơn giận và oán trách trong lòng, chút hoài nghi sót lại trong lòng Phong Quân Dương đã hoàn toàn tiêu tan. Chàng nghe mà đỏ hoe mắt, bàn tay chậm rãi vuốt tóc nàng, khàn giọng dỗ: “Vậy không được đâu, Tuệ Minh chỉ lấy tiểu hòa thượng, không nhận tiểu ni cô”.
Thần Niên nghe vậy, lại căm hận cắn lên ngực chàng một miếng, khóc một lúc lâu mới chịu ngẩng đầu lên, cũng lào khào hỏi: “Vân Sinh khi nào mới về? Chàng muốn thu xếp cho cô ấy thế nào? Ta không cho phép chàng để cô ấy bên cạnh”.
Phong Quân Dương không khỏi thầm than tâm tư phụ nữ quả nhiên vô thường, chưa hiểu ra sao đã đột nhiên chuyển chủ đề đi xa ngàn dặm. Thấy Thần Niên khóc thành dáng vẻ như thế, chàng vừa đau lòng vừa buồn cười, áp trán mình vào trán nàng, chóp mũi cọ khẽ lên chóp mũi nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng nói thế nào thì làm thế ấy, vậy được chưa nào?”.
Thần Niên đẩy chàng ra, không vui vẻ gì lườm chàng một cái, nói nhanh như chớp: “Chàng đừng lừa ta nhẹ dạ, sau này ta sẽ không mềm lòng nữa. Chàng đã muốn ta quyết định, vậy ta sẽ nói để cô ấy ở lại Giang Bắc là tốt nhất. Hiện Trịnh Luân ở đâu? Đưa cô ấy đến chỗ hắn đi, dù sao Trịnh Luân luôn ái mộ cô ấy, lại chưa thành thân, hai người họ ở bên nhau cũng không coi là uất ức cho ai!”.
Thần Niên cố tình vạch trần việc này, thấy Phong Quân Dương lộ vẻ sửng sốt, lại không khỏi nhủ thầm một tiếng “Tiêu rồi”, chỉ sợ mình làm việc quá mức vội vàng, ngược lại chọc Phong Quân Dương sinh nghi. Nhưng lúc này, nàng tuyệt không thể nhượng bộ, chỉ có thể dùng lí lẽ cây ngay không sợ chết đứng để che lấp chỗ hổng trong lòng mình, liền nhìn thẳng vào mắt Phong Quân Dương, sắc mặt khó coi hỏi chàng: “Sao hả? Chàng tiếc rẻ?”.
Suy nghĩ trong đầu Phong Quân Dương hiện không phải như Thần Niên nghĩ, chàng cười hỏi nàng: “Sao nàng biết Trịnh Luân luôn ái mộ Vân Sinh?”.
Thần Niên khẽ bĩu môi, khinh thường nói: “Sao ta lại không biết chứ? Bởi muốn giữa đường thấy lẽ bất bình chẳng tha thay Vân Sinh, Trịnh Luân xưa nay chưa từng hòa nhã với ta, như thể ta cướp mồ mả tổ tông nhà hắn vậy, vừa thấy mặt ta nếu không mắng chửi thì ra sức đánh. Ta lại không ngốc, sao có thể không nhận ra hắn thích Vân Sinh chứ! Chỉ chàng là ngốc thôi, một mực không biết gì”.
Phong Quân Dương ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên vươn tay ấn đầu nàng vào lồng ngực mình, nhẹ giọng thở dài: “Nha đầu ngốc!”.
Thần Niên không biết tại sao chàng lại cảm thán thế, trong lòng bỗng thấy kì lạ, song cân nhắc một chút liền lựa chọn bỏ qua việc này. Nàng giãy mấy cái, nhưng cũng không rời ra khỏi, chỉ tìm một vị trí thoải mái hơn trong lồng ngực chàng, thở hắt ra thật dài. Nến đỏ trong phòng chưa tắt, sắc trời bên ngoài lại sáng dần. Thần Niên bất giác thì thầm: “A Sách, trời sắp sáng rồi, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sắp qua rồi”.
“Ừm” Phong Quân Dương cúi đầu trả lời, trong lòng thấy yên bình vui vẻ, một lúc lâu sau chàng mới chợt nhận ra ám chỉ của bốn chữ “động phòng hoa chúc” kia, cúi đầu trêu Thần Niên: “Nhưng chúng ta vẫn còn chưa động phòng?”.
Thần Niên dựa vào ngực chàng sắp ngủ, cánh môi sưng đỏ hơi cong lên, mang theo chút conít, nghe chàng nói chuyện, cũng không buồn mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng đáp: “À, thế thì động phòng đi…”.
Thấy nàng mệt mỏi như thế, Phong Quân Dương tuy sóng tình trào dâng nhưng sao nỡ động vào nàng, hận không thể cứ ôm nàng thế này suốt thiên trường địa cửu, cho dù sống thế này cùng nàng đến khi già cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi mẫu thân của Phong Quân Dương không muốn rời khỏi Vân Tây, trong phủ đại tướng quân của Phong Quân Dương không có trưởng bối nào, Phong Quân Dương ngủ cùng Thần Niên một mạch đến khi mặt trời lên cao ba con sào mới mở mắt, ngay cả sau khi tỉnh rồi vẫn không muốn đứng dậy, dính lấy Thần Niên càn quấy một lát, thấy Thần Niên sắp thẹn quá hóa giận mới chịu nén cười đứng dậy.
Chờ khi hai người ăn vận chỉnh tề, Phong Quân Dương lại ăn cơm với Thần Niên rồi mới chuyển đến chính đường, truyền quản sự các nơi đang đợi bên ngoài vào bái kiến Thần Niên. Mọi người đều biết vương phi xuất thân từ Hạ gia Thái Hưng, thân phận cao quý, lại thấy Phong Quân Dương nhất mực ngồi cạnh bên liền đoán được vương phi rất được Phong Quân Dương sủng ái.
Rất lâu sau, Thần Niên mới gặp hết những quản sự có máu mặt, Phong Quân Dương sợ nàng mất kiên nhẫn, cầm chén trà đưa vào tay nàng, cười nói: “Việc trong phủ, nếu nàng muốn quản thì quản, còn nếu ngại phiền thì cứ giao cho Thuận Bình là được”.
Thần Niên giờ mới phát hiện luôn không thấy Thuận Bình, ngạc nhiên hỏi: “Thuận Bình đâu? Sao không thấy y?”.
Thuận Bình giờ vẫn đang quỳ trong thư phòng, Phong Quân Dương tuy bực y tự ra chủ ý, nhưng dù sao y cũng trung thành với mình, lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết vô cùng, không muốn làm y mất mặt trước Thần Niên, liền cười nói: “Ta có việc bảo y đi làm, chờ y về sẽ đến gặp nàng”.
Thần Niên đã nghe thị nữ kể lại việc Thuận Bình cản Phong Quân Dương ở cửa viện đêm qua, lại đoán bên cạnh Phong Quân Dương không ai dám bỏ thuốc vào rượu trừ Thuận Bình, láng máng đoán ra e Thuận Bình giờ vẫn đang bị phạt, thấy Phong Quân Dương không muốn nói, cũng giả vờ không biết, nói: “Được”.