- Trang chủ
- Giang Bắc Nữ Phỉ
- Quyển 2 – Chương 144: Chết đi sống lại
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tiên Chanh
Editor: Hạ Mộc
Một tiếng hô lên, Ôn Đại Nha không chút nghĩ ngợi, kéo Đại Ngốc xoay người bỏ chạy, chưa chạy được vài bước, người phía sau đã đuổi tới.
Ôn Đại Nha nghe tiếng gió vội xoay người phản kháng, không ngời đao chưa kịp rút ra đã bị điểm mấy huyệt đạo, lập tức không thể động đậy.
Đại Ngốc thấy vậy tiến lên phía trước cứu, chỉ trong hai chiêu liền bị Lão Kiều khống chế.
Ôn Đại Nha trước giờ luôn chấp hành một câu “Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.” Nhìn mình và Đại Ngốc bị hạ trong tay đối phương, bất chấp tất cả xin tha trước nói sau: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”
Lão Kiều quát Ôn Đại Nha hỏi: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Ôn Đại Nha vội nói: “Chúng ta là dân chúng sống gần đây, đến đây đốt cho thân hữu chút tiền giấy.”
Lời hắn nói thật ra không tính là nói dối, hắn thật sự đến hóa cho hai huynh đệ đã chết kia ít vàng mã.
Hai ngày trước Ôn Đại Nha vừa mới mang theo huynh đệ từ Ký Châu trở về, không chỉ mang về lương thực, thuốc men và các vật khác, còn dư tiền.
Cũng bởi vì còn dư ít tiền Ôn Đại Nha mới mua chút tiền giấy đốt cho mấy huynh đệ, nghĩ ngày đó lúc huynh đệ đi theo hắn không thể phát tài, chết rồi, cũng không thể để bọn họ làm quỷ nghèo được.
Tất cả đều là ý tốt của hắn, không ngờ ở khe suối này lại gặp mấy người võ công cao cường như vậy, Ôn Đại Nha trong lòng hối hận không thôi, chỉ hận trước khi đi hắn không xem hoàng lịch.
Lão Kiều thấy hai người võ công thấp kém, những thứ rơi trên mặt đất là những thứ khả dụng để viếng mồ, liền nghĩ hai người này thật sự là dân chúng sống gần đây đến thăm viếng mồ mả thân hữu, đang muốn để bọn họ đi, đã thấy Phong Quân Dương và Thuận Bình từ bên trong đi ra.
Nếu Phong Quân Dương đã đến đây Lão Kiều sẽ không còn tự mình làm chủ, liền lui bước, chờ Phong Quân Dương chỉ thị.
Phong Quân Dương thần sắc lãnh đạm liếc nhìn Ôn Đại Nha một cái hỏi: “Các ngươi là dân chúng gần đây?”
Ôn Đại Nha bị hắn lạnh nhạt nhìn trong lòng thoáng thấy rùng mình, trên măt vội thu lại vẻ khiếp đảm vừa lấy lòng vừa cười nói: “Đúng ạ, chúng ta đến từ thôn trấn phía đông, hôn nay đến để đốt chút vàng mã cho huynh đệ, không ngờ lại quấy nhiễu mấy vị quý nhân, thật sự tội đáng muôn chết, xin ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng ta lần này.”
Ôn Đại Nha miệng không ngừng xin tha, nếu không phải bị điểm huyệt sớm đã dập đầu liên tục.
Phong Quân Dương lại không để ý đến hắn, ánh mắt đảo sang bội đao bên hông Ôn Đại Nha, lại rơi xuống mấy thứ giấy tiền vàng bạc dễ cháy trên mặt đất, mặt không chút biểu cảm phân phó Thuận Bình: “Chia ra hỏi.”
Thuận Bình cũng đoán hai người này có thể là đến tế Thần Niên và Lục Kiêu, nghe Phong Quân Dương phân phó như vậy, cẩn thận đáp vâng, gọi người đem Ôn Đại Nha và Đại Ngốc tách ra tra hỏi.
Ôn Đại Nha vừa nghe trong lòng nhất thời luống cuống, Đại Ngốc ngay cả một câu nói dối cũng không biết nói, nếu hai người bị tách ra thẩm vấn, tuyệt đối là chuyện không may. Hắn định nói Đại Ngốc khai cho khớp, cằm đã bị bóp chặt, nửa câu cũng không nói ra được.
Có thị vệ đem Ôn Đại Nha đi chỗ khác, chỉ để lại mình Đại Ngốc. Đại Ngốc vừa sốt ruột vừa giận, lớn tiếng kêu lên: “Các ngươi thả đại ca của ta ra! Thả đại ca của ta ra!”
Hắn vừa kêu la hai tiếng, bị một thị vệ đá vào phía sau đầu gối, người lập tức quỳ xuống nền tuyết. Thuận Bình đi ra phía trước, cúi đầu nhìn vẻ mặt hung hãn của Đại Ngốc, thấp giọng quát: “Câm miệng, bằng không ta sẽ giết đại ca của ngươi!”
Đại Ngốc không sợ bọn họ đối với mình như thế nào, nhưng lại sợ bọn họ thật sự sẽ giết Ôn Đại Nha, nghe xong lời này của Thuận Bình tuy rằng vô cùng không phục, nhưng cũng chỉ có thể cố nén giận đóng kín miệng.
Thuận Bình lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Đại Ngốc mặc dù ngốc, nhưng cũng không ngốc đến nỗi thành thật, nghe hắn hỏi, liền đem lời Ôn Đại Nha nói lúc nãy chiếu theo hồ lô họa biều [1] mà đáp một lần. Thuận Bình nghe được âm thầm cười lạnh, nhưng cũng không vạch trần hắn, sau đó đột nhiên không hề báo trước hỏi han: “Tạ cô nương trước kia đối xử với ngươi tốt không?”
[1] Hồ lô họa biều: Ý là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, ý chỉ bắt chước người khác nhưng lại không giống.
Đại Ngốc nhất thời không hề phòng bị, chẳng chút nghĩ ngợi đáp: “Tốt.”
Đợi chữ “Tốt” này đáp xong, Đại Ngốc lúc này mới phát hiện mình mắc mưu Thuận Bình, vội sửa lại cho đúng nói: “Ta không biết Tạ cô nương nào cả!”
Phong Quân Dương vốn đứng ở bên cạnh bước đến trước người Đại Ngốc, cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng hỏi: “Nàng ấy vì sao mà chết? Là ai giết nàng?”
Lời này hỏi Đại Ngốc đến sững sốt, Tạ cô nương còn đang yên ổn đợi ở trại, sao lại nói cô ấy bị người khác giết? Thấy dáng vẻ hắn ngây ngốc như vậy, Thuận Bình chỉ lo làm cho Phong Quân Dương tức giận vội nói: “Chủ tử, người này quá mức lù khù, tiểu nhân mang kẻ kia lại đây hỏi.”
Trong lòng Phong Quân Dương dằn nhiều tình cảm xuống chậm rãi đứng thẳng dậy: “Đi đi.”
Thuận Bình vội kêu người dẫn Ôn Đại Nha lại đây, tự mình tiến lên giải huyệt đạo cho hắn, vô cùng xin lỗi nói: “Các vị là bằng hữu của Tạ cô nương sao không nói sớm? Xém chút nữa chúng ta đã ngộ thương hai vị rồi.”
Ôn Đại Nha nghe xong bất giác có chút ngẩn người, quay đầu nhìn Đại Ngốc, Đại Ngốc ở đó vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Đại Nha thấy bọn họ không phải quan binh, còn tưởng họ là cừu gia của Triều Dương Tử, không ngờ lại là người quen của Thần Niên, hắn chần chừ một chút hỏi dò: “Các ngài cũng biết Tạ cô nương?’
Thuận Bình thở dài một tiếng, khuôn mặt tỏ vẻ chân thành nói: “Đâu chỉ là quen biết, chúng ta còn là bạn cũ của Tạ cô nương, nghe được tin cô ấy bị giết hại, mới đến đây truy điệu cho cô ấy, cũng muốn tìm hung thủ kẻ sát hại nàng báo thù cho nàng.”
Lần này, Ôn Đại Nha chưa nói, Đại Ngốc ở đó đã lanh mồm lanh miệng kêu lên: “Tạ cô nương chết lúc nào? Tạ cô nương còn sống, lúc nãy ta còn mới vừa gặp cô ấy! Kẻ nào thất đức trù Tạ cô nương như thế?”
Lời vừa nói xong, Thuận Bình bất giác sững sốt, sau đó phục hồi tinh thần quay đầu nhìn Phong Quân Dương, vạn phần kinh hỷ kêu lên: “Chủ tử, Tạ cô nương chưa chết, Tạ cô nương còn sống!”
Hắn hét xong lại nhịn không được trừng mắt nhìn hán tử truyền mật tín cho hắn, cả giận nói: “Ngươi làm việc kiểu gì thế? Là nam hay nữ cũng không phân biệt được à?”
Hán tử kia không biết vị Tạ cô nương kia là người phương nào, bị Thuận Bình thét đến hồ đồ, lại không dám hỏi, chỉ cẩn thận liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, nhỏ giọng thay chính mình biện giải nói: “Thuộc hạ chỉ tìm được mấy khối tàn cốt, cũng không phân biệt nam nữ.”
Thuận Bình nghẹn họng, lúc này mới nhớ lại trên mật tín kia đúng là viết như vậy, là hắn tự nghĩ sai, thấy loan đao và phi tiêu kia, liền cho rằng đó là hài cốt của Thần Niên và Lục Kiêu. Nhưng mà cũng chẳng thể trách hắn, việc này thực sự là quá mức trùng hợp, đừng nói là hắn, ngay cả Thế tử gia cũng nghĩ nhầm?
Vừa nghĩ như vậy trong lòng Thuận Bình cân bằng trở lại, vội đem những lời sau khi nhận được mật thư nói với Phong Quân Dương nhớ lại một lần, khẳng định mình chưa từng nói: “Tạ cô nương đã chết.” Lúc này mới quỳ xuống trước mặt Phong Quân Dương xin lỗi nói: “Tất cả đều là do tiểu nhân hành sự hồ đồ, mới để chủ tử lo sợ chuyện không đâu, xin ngài trách phạt.”
Trên mặt Phong Quân Dương không phân rõ buồn vui, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ đó, thật lâu sau mới chậm rãi cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Rất tốt.”
Lúc ấy. cách đó hơn ba mươi dặm trên núi Ngưu Đầu, Triều Dương Tử đang đổi thuốc cho cánh tay bị thương của Thần Niên.
Khi nạo lớp thuốc mỡ cũ cạo trúng chỗ bị thương của Thần Niên, Thần Niên đau đến mức bất giác run cả người.
Triều Dương Tử nhìn nàng như vậy, khinh thường một tiếng nói: “Mới như vậy đã đau, tiểu nha đầu, ta thấy ngươi càng ngày càng yếu ớt!”
Thần Niên đã sớm quen với tính khí Triều Dương Tử, nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại Tịnh Vũ Hiên đang ngồi dưới đất không thể động đậy nghe không lọt tai, lạnh giọng nói: “Tiểu nha đầu này quá mức hiền lành, nếu là ta đã sớm tát tai lão đạo sĩ đen này rồi, để hắn đứng nói chuyện không chê thắt lưng đau, đánh gãy cánh tay hắn lại thử xem hắn có thấy đau không!”
Triều Dương Tử tính tình kỳ lạ, nếu là người khác nói lời này ông ta nhất định đã trở mặt, nhưng Tịnh Vũ Hiên nói thế, ông vẫn không có nửa điểm tức giận, chỉ nhìn bà ấy một cái, cúi mày hạ liễu, im lặng băng bó vết thương phía sau cánh tay của Thần Niên rồi đi ra ngoài.
Thần Niên nhìn thấy rất vui, không khỏi hỏi Tịnh Vũ Hiên nói: “Tiền bối, ngài biết đạo trưởng bao lâu rồi?”
Thần công của Tịnh Vũ Hiên đều đã bị Triều Dương Tử tán đi hết, huyệt đạo cũng bị ông ta phong bế, mệt mỏi mấy ngày nay, tính khí nóng nảy cũng dần giảm xuống, nghe Thần Niên hỏi liền đáp: “Lúc hắn vẫn còn là một tiểu đạo sĩ, ta đã biết hắn.”
Thần Niên không nhịn được lại tò mò hỏi: “Khi còn trẻ đạo trưởng đã đen như vậy rồi sao?”
Nàng vừa mới nói lời này, Triều Dương Tử vốn đã đi ra ngoài lại lần nữa vòng trở về, đen mặt đứng ở cửa quát: “Tiểu nha đầu, ngươi ra ngoài!”
Thần Niên đoán hắn nhất định là nghe được nàng và Tịnh Vũ Hiên nói chuyện, nên mới kêu nàng ra ngoài, càng cảm thấy lão đạo sĩ đen này rất buồn cười, nàng đứng dậy đi ra cửa, hỏi Triều Dương Tử nói: “Đạo trưởng tìm ta có chuyện gì?”
Triều Dương Tử nhướng mắt đáp: “Ngươi qua xem Thôi Tập và tiểu oa nhi kia nữa, chớ để nó một chốc lại khóc, khóc đến mức làm đạo gia ta đau cả óc.”
Thôi Tập kia là con út của Dương Thành tức Dương Tập, vì để tránh Tiết thị truy bắt, hắn tự đem tên họ của mình sửa thành Thôi Tập, tiểu muội chưa đủ một tuổi kia, cũng sửa nhũ danh lại thành Mậu Nhi.
Đứa nhỏ Mậu Nhi này cũng thật là khôn khéo, khóc nháo rất nhỏ, Triều Dương Tử nói như vậy rõ ràng là muốn kêu Thần Niên đi, không muốn nàng và Tịnh Vũ Hiên bàn tán về mình.
Thần Niên cũng không nói gì, cười cười đáp: “Được.”
Nàng đáp như vậy, ra khỏi phòng không đến thăm Thôi Tập và Mậu Nhi, mà lập tức ra phía sau tìm Lục Kiêu.
Ôn Đại Nha lần nữa đi Ký Châu cũng mua một cây loan đao mới đem về cho Lục Kiêu, mặc dù kiểu dáng có chút giống với cây đao cũ, nhưng chất lượng lại kém hơn rất nhiều, khiến hắn sử dụng không thuận tay.
Thần Niên im lặng chờ ở một bên, đợi đến khi hắn luyện xong một bộ đao pháp, lúc này mới đi ra phía trước nói: “Ta thấy chiêu thức của ngươi và nghĩa phụ ta có chút tương đồng, chỉ là của ông ấy ngắn gọn trôi chảy hơn.”
Nàng nói xong liền lấy loan đao trong tay Lục Kiêu, phỏng theo trí nhớ múa một chiêu: “Lấy trăng trong nước” cho hắn xem.
Lục Kiêu nhìn một lát liền nói: “Tạ Thần Niên, cô múa lại từ đầu cho ta xem.”
Lúc trước Thần Niên cùng Mục Triển Việt học qua mấy bộ đao pháp, nhưng lúc ấy nàng không để tâm lắm, nàng học lại qua loa, chỉ học được sơ sơ bên ngoài bây giờ phải luyện cho Lục Kiêu xem, liền cúi đầu lo nghĩ, lúc này mới từng chiêu chậm rãi múa cho Lục Kiêu xem.
Lục Kiêu nhìn thấy trên mặt bất giác lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng khen: “Đao pháp hay!”
Thần Niên được hắn khen như vậy, trên mặt vô cùng đắc ý, đang muốn nói chuyện, lại nghe Lục Kiêu hỏi: “Tạ Thần Niên, cô có sư phụ giỏi như vậy, sao công phu lại kém thành như thế?”
Thần Niên nghẹn nghẹn, lập tức có chút buồn bực xấu hổ đem loan đao trả lại cho Lục Kiêu: “Ta thích vậy đấy.”
Lục Kiêu đón loan đao theo chiêu thức vừa nãy của nàng đứng lên luyện.
Thần Niên vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn, chỉ ra cho hắn mấy chỗ sai, nhìn đến khi đao pháp hắn thuần thục, mới đứng lên để lại hắn một mình đi ra phía trước. Mới đi được nửa đường đã thấy Tiêu Hầu Nhi chạy tới, kêu lên: “Tạ cô nương, Ôn Đại ca đã trở về rồi, kêu người nhanh chóng quay lại đi.”