- Trang chủ
- Giang Bắc Nữ Phỉ
- Quyển 2 – Chương 129: Nghi ngờ thân phận
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tiên Chanh
Editor: Hạ Mộc
Chàng nói xong nở một nụ cười châm biếm, không hề để ý tới Hạ Trạch đang đờ người trên mặt đất, nhấc chân ra khỏi cửa phòng.
Vân Sinh ở trong cung trông coi Tiết Nhàn Nhân năm ngày, kết quả vẫn không thể bảo vệ được tính mạng của Tiết Nhàn Nhân, Vân sinh chỉ mới không nhìn một cái, đã thấy nàng nuốt kim.
Vân Sinh từ trong cung đi ra, lập tức tìm Phong Quân Dương: “Nhàn Nhân đã chết, huynh vừa lòng chưa?” Nàng nhìn chằm chằm Vân Tây Vương Thế Tử hòa nhã ôn nhu trước mặt, gằn từng tiếng hỏi: “Sự việc kia cũng có muội góp sức, sao huynh không đến trả thù muội luôn đi?”
Phong Quân Dương thản nhiên nói: “Vân Sinh, đừng nói mấy lời trẻ con đó, muội là con gái của cô mẫu ta, là vị hôn thê của ta.”
Vân Sinh cố nén giọt nước mắt nóng hổi, cắn răng nói: “Ta không lấy huynh, ta tuyệt đối không gả cho huynh. Vẫn là Tạ tỷ tỷ tinh mắt, trước đây nhìn thấu con người đê tiện âm hiểm của huynh, cho nên mới bất chấp mọi thứ theo người bên cạnh chạy trốn.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Phong Quân Dương sắc lại như dao, khiến cho Vân Sinh phải rùng mình một cái. May mắn thay ánh mắt kia chỉ lướt qua giây lát, nhanh đến mức Vân Sinh cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Hắn yên lặng nhìn nàng một lát, hạ tầm mắt nhẹ nhàng nói: “Vân Sinh muội có muốn gả hay không cũng không liên quan tới ta. Chỉ là có chút chuyện muội cần phải hiểu rõ, không phải ta ép Tiết Nhàn Nhân chết, mà là Thập Nhị Ca của muội không chịu cứu cô ấy. Ta nghĩ tự Tiết Nhàn Nhân biết rất rõ điều này, cho nên mới đợi hắn năm ngày, chờ Hạ Trạch đi cứu mình, nhưng đáng tiếc Hạ Trạch không cứu.”
Vân Sinh lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau nói không nên lời, thân thể cũng không kìm được mà run rẩy. Thập Nhị Ca của nàng đã trở về Thái Hưng, ngay hôm sau khi xảy ra chuyện, Hạ gia sợ Việt Vương trả thù Hạ Trạch, liền bí mật đưa Hạ Trạch đi trước.
Nàng đột nhiên nhớ mẫu thân từng nói một câu: “Tất cả mọi thứ, đều là bắt nguồn từ “dã tâm” của nam nhân, vì bản thân bọn họ muốn tranh quyền đoạt thế, nhìn bề ngoài thì cao cao tại thượng không ai sánh bằng nhưng cuối cùng cũng chỉ hi sinh đàn bà để đổi lấy phú quý.”
Vân Sinh kinh ngạc đứng một hồi lâu, không nói gì, lẳng lặng rơi nước mắt, lặng lẽ xoay người rời đi.
Có người muốn giấu giếm nên chuyện xảy ra ở Phúc Duyên Tự một lời gièm pha cũng không truyền ra ngoài, các bên không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng. Chuyện Tiết Nhàn Nhân chết, trong cung truyền ra lại biến thành Tiết Nhàn Nhân bạo bệnh mà chết, mọi người nghe được chuyện này bất quá cũng chỉ thở dài hai tiếng, than thở cho quý nữ thế gia thật sự là hồng nhan bạc mệnh, không có phúc vào Việt Vương phủ làm Thế Tử Phi.
Tiết Nhàn Nhân chết Phong Quý Phi quả thực thương tâm mấy ngày, trước mặt Hoàng Đế cũng không nhịn được mà vài lần rơi lệ. Hoàng Đế thấy Phong Quý Phi khóc đến thương tâm, đối với nàng lại càng thương tiếc, liên tiếp nhiều ngày túc trực ở trong cung Phong Quý Phi, ngay cả Hoàng Hậu trước đây luôn luôn tôn trọng ân ái cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Vào cuối tháng chín, Phong Quý Phi chuẩn ra hỷ mạch, cũng không còn cố nhớ tới chuyện bi thương của Tiết Nhàn Nhân nữa.
Chuyện Tiết Nhàn Nhân chết, giống như một viên đá rơi vào hồ nước sâu không thấy đáy, không kịp để lại vài bọt nước liền biến mất ở dưới đáy hồ.
Trong núi Thái Hành đã là cuối mùa thu, trận bệnh này của Thần Niên khí thế ào ạt, lại giống như kéo tơ, nằm gần được một tháng thì mới có thể xuống giường. Cũng may nàng tuổi trẻ, cơ thể và xương cốt vẫn luôn rắn chắc, đến khi xuống được giường cũng hồi phục nhanh hơn rất nhiều, đợi đến đầu tháng mười, ngoại trừ cánh tay trái bị thương vẫn chưa linh hoạt lắm, thân thể cũng đã không còn trở ngại.
Thần Niên từ nhỏ đến lớn đã vậy, chưa bao giờ mắc bệnh quá lâu.
Nhưng trận bệnh này cũng không xem như là thiệt hại toàn bộ, ít nhất cũng dưỡng nước da bị nắng hè phơi đen trắng ra không ít, hai gò má béo thịt cũng bị tiêu trừ, để lộ ra cái cằm có đường cong tuyệt đẹp, ngũ quan ban đầu cũng có chút lặng lẽ biến hóa, lơ đễnh lui đi vẻ non nớt, cuối cùng lại để lộ ra một vẻ vô cũng đẹp đẽ.
Một ngày nọ Lục Kiêu ngồi xổm xuống trước mặt Thần Niên cẩn thận đánh giá nàng một chút, trịnh trọng nói: “Tạ Thần Niên, bộ dạng trưởng thành của cô trông đẹp lắm.”
Thần Niên đang nhắm mắt ngồi dựa ở trước phòng phơi nắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp đầu mùa đông, nghe vậy mở mắt ra nhìn Lục Kiêu, lại bị tia sáng hắt vào đến híp mắt, một lát sau mới nói: “Đa tạ đã khen.”
Lục Kiêu còn nói thêm: “Ngày đó quan quân họ Phương ở Ký Châu quả nhiên có mắt nhìn!”
Thần Niên lãnh đạm nhìn hắn nói: “Ngươi còn khen hắn, ta sẽ không cám ơn ngươi.”
Lục Kiêu dựa vào nàng từ bên tường ngồi xuống, một lát sau lại hỏi: “Tính toán đến đâu rồi?”
Thần Niên định sau khi đợi vết thương dần dần tốt lên sẽ rời khỏi Thanh Phong Trại, tuy rằng đám người Giang Ứng Thần cật lực mời nàng ở lại, nhưng ý nàng đã quyết, chỉ chờ qua hai ngày nữa Hứa lang trung gỡ hai thanh nẹp bên cánh tay trái xuống liền lên đường. Thần Niên nhìn về phía xa xa, tầm mắt trống không đáp: “Không biết nữa.”
Lục Kiêu nghiêng đầu, hai mắt nhìn nàng, ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Ta đưa cô về Bắc Mạc nhé.”
Thần Niên mỉm cười lắc đầu: “Không đi, nếu nghĩa phụ không muốn ta đi, ta sẽ không vội đi để chọc người sinh ghét.”
“Chúng ta không đi Vương Đình, Bắc Mạc còn có rất nhiều nơi có thể đi, đều đẹp lắm.”
Lục Kiêu mím môi giải thích thêm: “Hơn nữa nghĩa phụ cô cũng sẽ không ghét cô đâu. Ông ấy không muốn cô đi tìm ông ấy, chính là không muốn để cô gặp nguy hiểm. Vương đình Bắc Mạc bây giờ thật sự rất loạn.”
“Ngươi không hiểu.” Thần Niên nhẹ giọng nói: “Lục Kiêu nếu người con gái ngươi yêu nhất chết trong tay trượng phu của nàng, để lại một đứa con của nàng và trượng phu kia lại cho ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Đứa bé kia là con của người ngươi yêu nhất, nhưng cũng chính là con của người ngươi hận nhất, ngươi sẽ đối với nó như thế nào?”
Lục Kiêu bất giác nhíu mày, cân nhắc một lúc lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành thành thật nói: “Ta không biết.”
Khóe môi Thần Niên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười cô độc, nói: “Lúc trước ta cũng không hiểu, sau này ta mới chợt hiểu được, quả thật là ông ấy cũng không biết. Ta nghĩ ông ấy chắc là sẽ rất mâu thuẫn, chỉ là không biết thời điểm nhìn thấy ta, là lúc nhớ người ông ấy yêu nhiều hơn, hay là nhớ đến kẻ thù của ông ấy nhiều hơn.”
Nàng chậm rãi nói xong, lại đột nhiên chán ghét khịt khịt mũi: “Chắc là nhớ đến kẻ thù nhiều hơn rồi, mọi người không phải đều nói con gái thường giống cha sao?”
Lục Kiêu ngơ ngẩn ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên đi tới trước mặt Thần Niên tinh tế đánh giá khuôn mặt nàng, chợt có chút kích động hỏi: “Cô không phải là đang nói thân thế của chính mình đấy chứ?”
Hắn đột nhiên phản ứng như vậy, Thần Niên bất giác có chút kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong đầu Lục Kiêu giống như là bị bổ ra một khe hở, hào quang trong nháy mắt đi từ bên ngoài vào, rất nhiều nỗi băn khoăn, suy nghĩ không rõ ràng kia lập tức sáng tỏ! Là Khâu Mục Lăng Việt lừa hắn, ngay từ đầu Khâu Mục Lăng Việt đã lừa hắn! Thần Niên vốn không phải là con gái riêng của Khâu Mục Lăng Việt, nàng mới là người bọn họ vẫn luôn tìm kiếm!
Thần Niên bất giác nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Lục Kiêu vừa nói vừa khoa tay múa chân với nàng: “Một cái nanh sói, đại khái dài hai tất, một cái nanh sói rất khác biệt, gốc chính là màu đỏ, hình như được làm từ cổ ngọc.”
Thần Niên lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua.”
Lục Kiêu chăm chú nhìn vẻ mặt của Thần Niên, thấy nàng không giống như đang nói dối, bất giác lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ nàng lại không phải là người mà bọn họ đang tìm? Nhưng nàng cũng không phải con gái riêng của Khâu Mục Lăng Việt? Vậy nếu nàng thực sự là người bọn hắn muốn tìm, linh cốt kia sao lại không có ở trên người nàng?”
Thần Niên lạnh nhạt hờ hững, đoán được hai người Lục Kiêu và Mục Triển Việt nhất định là giấu nàng rất nhiều việc, nếu là trước kia nàng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để Lục Kiêu nói ra sự thật, nhưng bây giờ nàng không có tâm tư ấy.
Nàng cười cười không để ý, tiếp tục dựa vào chân tường phơi nắng nói: “Lục Kiêu, ta muốn đi Tây Hồ thảo nguyên, đi thẳng về phía tây đi, xem thử bên kia thảo nguyên có cái gì?”
Lục Kiêu vẫn còn để tâm chuyện vừa rồi, không chút để ý đáp: “Hoang mạc.”
“Bên kia thảo nguyên là hoang mạc á?”
“….Không biết.”
Giữa tháng mười, hai người Thần Niên và Lục Kiêu rời khỏi Thanh Phong Trại. Lúc này trong núi đã vô cùng rét lạnh, thời điểm này năm ngoái Thần Niên vẫn không cảm thấy gì, năm nay vì trận bệnh nặng vừa rồi cũng có chút sợ lạnh.
May mà Linh Tước thận trọng, mấy ngày trước hôm Thần Niên rời đi, ngày đêm gấp rút may hai tấm da bào, đưa cho hai người Thần Niên và Lục Kiêu.
Thần Niên khách khí với Linh Tước, nhận lấy sau đó nói cám ơn.
Lục Kiêu ở đó cũng có chút bất ngờ, không ngờ Linh Tước lại may da bào cho hắn, sững người một hồi lâu mới nhận, nói với Linh Tước: “Phần tình này của cô ta sẽ nhớ kỹ, đợi sau này có cơ hội, ta chắn chắn sẽ trả lại.”
Hắn nói trịnh trọng như vậy, làm cho Linh Tước có chút ngượng ngùng, liền hướng hai mắt trừng hắn, hung hăn nói: “Ta chỉ định may cho Thần Niên, đúng lúc còn thừa ra một ít, nên mới thuận tiện may cho ngươi, ai cần ngươi nhớ phần tình này!”
Lục Kiêu không ngờ hắn nói chuyện đàng hoàng với nàng, lại bị nàng đối xử như vậy, bất giác hơi buồn bực.
Đang muốn nói tiếp, Thần Niên liền kéo hắn một phen nói: “Được rồi. Nhanh đi thôi, bằng không trước khi trời tối không tìm được chỗ nghỉ chân mất.”
Thần Niên chắp tay cáo từ Giang Ứng Thần, lên ngựa đi về hướng bắc. Lục Kiêu thấy vậy, cố không để ý đến Linh Tước, vội giục ngựa ở phía sau đuổi theo, hỏi Thần Niên: “Thật sự muốn đi Tây Hồ sao?”
Thần Niên gật đầu đáp: “Ừ”
Hai người theo hướng bắc đi qua sườn Phi Long, dọc theo đường núi vắng tiến vào bên trong Bắc Thái Hành.
Thời tiết ngày càng lạnh giá, cả ngày nay Lục Kiêu nhìn sắc mặt Thần Niên bị gió lạnh trong núi thổi đến đỏ bừng, trong lòng mềm nhũn, cùng nàng thương lượng nói: “Chi bằng tìm một chỗ tránh gió chút đi, đợi đến khi gió nhỏ lại rồi đi tiếp.”
Thần Niên lắc đầu nói: “Dã lang phía sau quá mức lợi hại, cần tìm chỗ an toàn trước, đêm nay cũng tốt hơn.”
Cả hai người lại tiến về phía trước một lúc, Lục Kiêu thấy núi đá bốn phía có chút quen thuộc, nghĩ đến mới nhớ lần trước bọn họ gặp sơn phỉ ở nơi này, không khỏi nói với Thần Niên: “Cũng không biết mấy sơn phỉ kia thế nào rồi, trời lạnh thế này có thể đi ra cướp tiếp không?”
“Không biết nữa.” Thần Niên đáp.
Lục Kiêu lại hỏi: “Cô ở Thanh Phong Trại từ khi nào? Có hay ra ngoài không?”