- Trang chủ
- Đại Kiếm Sư
- Chương 45: Diệu tưởng thiên khai
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Khi đại quân Tịnh Thổ chầm chậm tiến thẳng ra vùng nguyên dã bên ngoài bắc lộ, Hắc Xoa Nhân đã bỏ hết vũ khí quân trang lại, tháo chạy vô ảnh vô tung. Chúng ta tuy từ lúc rời khỏi chân núi đã đình chỉ chém giết, nhưng dọc đường từ khi xuống núi tới đây, trừ những kẻ bị đẩy ra khỏi vách núi mà chết, số kẻ trọng thương hoặc ngã xuống đất bị người ngựa dẫm đạp, bánh xe chèn lên cũng không phải ít. Dự đoán sơ sơ cũng đến hàng ngàn người. Từ đó có thể thấy đào quân Hắc Xoa Nhân đã kinh hoàng và cùng quẫn thế nào.
Hắc Xoa đại quân từng hùng cứ tại hai toà thành bảo trên Trục Thiên bắc lộ, chỉ có hơn nửa chạy thoát về Lưu Tiên Thành.
Màu sắc như bảy sắc cầu vồng, mỗi một màu đại biểu cho cờ xí của một vị đại công, trên bình nguyên phiêu diêu bay lượn trong gió. Sau khi trải qua những ngày vô cùng gian khổ và đen tối, cờ xí của bọn họ cuối cùng cũng đã diễu võ dương oai trên mặt đất của Trục Thiên bắc phương .
Tại nơi đội hình chỉnh tề của bọn họ đang đứng, chính là khởi điểm bắc phạt.
Ta cưỡi trên Phi Tuyết, đứng trước các vị đại công, căng mắt nhìn ra xa.
Ánh tịch dương bên trái ta xuất ra vạn đạo hồng hà, nhìn như có thứ mùi vị hoang lương bi tráng.
Trong cơn gió chiều, cỏ trên vùng nguyên dã như những con sóng nhỏ nhấp nhô lên xuống.
Phía xa bên phải là Lưu Tiên Hà bắt nguồn từ Thiên Hà, tiến lên phía bắc năm mươi dặm, chính là mục tiêu đầu tiên của cuộc bắc phạt: Lưu Tiên Thành.
Lưu Tiên Hà chảy đến phía xa của bình nguyên, quấn lấy một trong Tịnh Thổ cửu đại danh sơn Cư Tiên Lĩnh, rồi chuyển mình đi tiếp.
Ta nhìn Cư Tiên Lĩnh cao chót vót, trong lòng nghĩ nếu có thể leo lên đỉnh núi, tất có khả năng nhìn xuống hình thế của toàn vùng phụ cận Lưu Tiên Thành. Bảy vị đại công chầm chậm cưỡi ngựa đến sau lưng ta.
Gần mười hai vạn đại quân sĩ khí ngất trời phân thành hơn trăm tổ, dàn thành thế trận trên bình nguyên, cảm thụ niềm vui thắng lợi.
Ta quay đầu lại, sau khi cùng Ny Nhã trao nhau một ánh mắt thâm tình, hướng về các vị đại công mỉm cười nói: "Ta những muốn lập tức huy quân bắc thượng, tiến thẳng đến Lưu Tiên Thành, nhưng hận rằng phải kìm nén cái dục vọng dụ hoặc người ta này xuống. Ôi! Thật là không thể sướng khoái." Chúng đại công đều thông cảm gật đầu. Nói phải lắm! Ai mà trong đầu không có ý niệm này.
Ta than một tiếng dài rồi nói: "Y theo kế hoạch đã định trước của chúng ta mà hành sự thôi! Nếu Hắc Xoa Nhân dám đến xâm phạm, chúng ta theo tình thế này có thể nghênh đầu đánh cho bọn chúng một trận tơi bời. Bất quá, ta nghĩ bọn chúng tuyệt không ngu xuẩn như thế, sẽ chỉ hội quân tại Lưu Tiên Thành chờ đợi đại giá của chúng ta."
Long Đằng nói: "Ai dà! Dùng nhân lực vật lực của chúng ta, tính cả đêm ngày, cũng cần đến thời gian ba tháng mới có thể xây dựng được một thành bảo có thể kháng cự lại Hắc Xoa Nhân."
Hồng Thạch nói: "Việc tốt đẹp đó chỉ làm được sau khi chúng ta có thể vận chuyển số lượng lớn dầu hoả đến đây."
Yến Sắc cười lớn nói: "Đã bao nhiêu năm nay chúng ta chờ đợi, ba tháng thì có là gì, may sao trong ba tháng này, chúng ta cũng không nhàn nhã gì."
Ta bình đạm nói: "Đúng thế! Chúng ta không nhàn nhã, Hắc Xoa nhân cũng không dám tưởng đến việc được nhàn nhã nữa."
Lại thêm một thắng lợi áp đảo, tinh thần của Tịnh Thổ Nhân đã được đưa lên tối thượng cao phong.
Ta lại chứng minh được với bọn họ ta chính là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ trong truyền thuyết, có thể thay đổi cả cục diện.
Ngoại trừ Long Ca, Nhạn Phi Phi, Ước Nặc Phu và các tướng sĩ tham gia chiến dịch bắc lộ, những chiến sĩ không tham gia bố phòng hoặc trinh sát đều đầu nhập vào công tác xây dựng thành bảo.
Thành bảo lấy tên theo danh tự của ta, Đại Kiếm Sư Bảo sẽ là cứ điểm đặt chân của chúng ta tại bắc phương.
Đi từ Thiên Nguyên đến, từng đoàn từng đoàn vật tư vận chuyển không ngừng nghỉ, từng đoàn từng đoàn dân thường nối tiếp nhau đến trợ giúp xây thành. Nhìn bọn họ cật lực làm việc, ta nghĩ không đến ba tháng cũng đã hoàn thành. Hà huống, nhân lực vật tư cuồn cuồn không ngừng từ nam phương chuyển đến, chẳng lo thiếu thốn.
Vào một buổi tối, Hồng Nguyệt, Long Di, Thải Nhu và Ny Nhã đã theo đội ngũ Đại Tế Ti đến doanh trại. Trong lòng ta vô cùng sung sướng. Sáng sớm hôm sau cùng bốn nữ nhân cưỡi ngựa đến Lưu Tiên Hà.
Sau nhiều ngày tù túng trên Thiên Nguyên, Phi Tuyết trở nên hưng phấn vô cùng. Vừa tung bốn vó một cái đã bỏ bốn nữ nhân lại tít phía sau, Đại Hắc lè cả lưỡi ra liều mạng đuổi theo.
Âm thanh nước sông lưu động, ầm ầm ĩ ĩ từ phía trước truyền lại. Thật đúng là bản nhạc mỹ diệu của đại tự nhiên.
Ta đi đến bên sông, nhìn xuống lớp bùn phía dưới nước sông đang cuồn cuộn chảy. Thế nước từ nhánh bên trái của Thiên Hà chảy xuống đúng là hạ sơn chi thế, tựa như cơn mưa bão tối hôm nào, nước sông đục ngầu chảy siết. Hắc Ma Hạm nếu muốn ngược dòng mà đi lên, tối thiểu cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trên mặt sông rộng khoảng sáu trăm bước, bốc lên hơi nước trong lành, khiến ta tinh thần phấn chấn.
Bốn nữ nhân trước sau rồi cũng đến, phía sau là Đại Hắc thở phì phò như trâu.
Hồng Nguyệt ngồi trên lưng ngựa không xuống kêu lên: "Không cần phải chạy nhanh như thế chứ!"
Thải Nhu thương cảm nhìn xuống Đại Hắc nói: "Chàng có lòng tốt, để Đại Hắc ngồi trên lưng ngựa của chàng."
Ta nhìn Đại Hắc cười nói: "Tên bằng hữu này gần đây phản bội ta câu kết với các nàng, ngày nào cũng ăn đến no bụng, được nuôi dưỡng đến béo ú, bây giờ đúng là bị lao dịch."
Bốn nữ nhân cười vẻ bất đắc dĩ.
Hồng Nguyệt nhảy xuống ngựa, chạy về phía ta kêu lên: "Đại Hắc không thể ngồi, vậy đến lượt Hồng Nguyệt ta."
Ta cúi người xuống, ôm lấy eo của nàng kéo lên yên ngựa, nói: "Ta biết nàng muốn mượn danh nghĩa ngựa của ta đi nhanh, kỳ thực là muốn ngủ, đúng không?"
Hồng Nguyệt quay người ôm vòng lấy ta, nhắm mắt lại, "Ngô!" một tiếng không hề khách khí, rồi bắt đầu ngủ.
Ta lắc đầu cười khổ, cưỡi Phi Tuyết chầm chậm đi dọc ven sông.
Long Di thúc ngựa đến bên ta, nói: "Hiện tại toàn doanh trại đều đàm luận chiến tích huy hoàng của ngài nhất cung phát lưỡng tiễn, mỗi một tiễn đều xuyên qua yết hầu của mười Hắc Xoa quỷ, đơn kiếm giết chết đối phương gần vạn người, hưng phấn vô cùng."
Ta kinh hãi nói: "Cái gì?"
Long Di mím môi cười một tiếng nói: "Đó gọi là lấy lời điêu ngoa truyền việc điêu ngoa!"
Ny Nhã phía sau nghiêng mình nói : "Đừng lo! Đại Tế Ti đã hạ lệnh để tất cả mọi người biết tình hình chân thật, để không làm nảy sinh tâm lý khinh địch."
Tiếng vó ngựa phía sau vọng lại, một đội hơn trăm kỵ binh từ mạn bắc phía xa phi đến. Đến gần mới nhìn ra, nguyên lai dẫn đầu chính là Điền Tông.
Thần sắc của gã có chút khẩn trương, thi lễ rồi nói: "Chúng ta đã lên trên đỉnh một gò núi nhỏ phía bắc Cư Tiên Lĩnh, quan sát thấy Lưu Tiên Thành đang tập kết hàng chục chiếc Hắc Ma thuyền hình dáng to lớn, xếp ngay ngắn đầy cả một đoạn sông. Nhìn như viện quân của Hắc Xoa Nhân đã đến. Nếu chúng triển khai phản công về phía chúng ta, thì sẽ nguy hiểm phi thường."
Ta trong lòng chấn động. Đây chính là điểm ưu khuyết phân minh giữa hai phía địch và ta. Địch nhân không những có thể nhanh chóng đưa viện binh thông qua đường sông, mà còn sở hữu toàn bộ nguồn lực phương bắc. Chúng ta định kế tiến thẳng, liền biến thành đám cô quân thâm nhập vào phạm vi thế lực của địch nhân. Thủ tại đây ư? Chỉ sợ không thể chống cự được địch nhân có binh lực gấp đôi.
Trước đây mỗi trận chiến, ta đều lợi dụng hình thế đặc biệt, địch nhân khinh địch, lại có vận may và vũ khí bí mật, làm thành những chiến tích kiêu hùng. Nhưng nếu minh đao minh thương đối mặt với binh lực áp đảo của địch nhân, ta thật một điểm chắc chắn cũng không có.
Ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Để ta qua xem xem!"
Chúng ta phi ngựa leo lên sườn dốc, đến nơi địa thế cao của đỉnh gò núi. Yến Sắc, Hồng Thạch, Trữ Tố và Tạ Vãn bốn vị đại công cùng bọn tướng trẻ Hồng Tình thần sắc ngưng trọng đang đứng tại đó, nhìn ra viễn phương.
Ta ôm Hồng Nguyệt, nhảy xuống ngựa.
Chúng nhân lần lượt xuống ngựa.
Ta đưa Hồng Nguyệt đang nửa tỉnh nửa mơ cho Thải Nhu, đến bên bọn họ, nhìn ra phía xa.
Lưu Tiên Hà khí thế như núi lở uyển chuyển uốn lượn theo sơn thế trập trùng chảy lên phía bắc. Đến đường chân trời phía xa, chỉ thấy một toà đại thành, xây bắc ngang qua dòng sông. Lưu Tiên Hà trở thành "tâm mạch" toà thành đó. Hình dáng tươi đẹp, khiến người ta nhìn một lần là không bao giờ quên. Lúc này trong thành trên đoạn sông rất dài có chi chít các cột buồm cao nhô lên dày đặc.
Bên ngoài tường thành vừa cao vừa dày, là các doanh trướng xếp thành từng hàng từng hàng nối tiếp nhau. Bên đỉnh núi ở mạn phía nam toàn là cờ xí của Hắc Xoa Quỷ bay phần phật. Thế trận vững trãi, cường thịnh, khiến người ta nhìn thấy trong lòng phát lạnh.
Ta nhìn về Tạ Vãn đại công. Người đã từng là thống soái của Lưu Tiên Thành này trong mắt phát ra niềm thương cảm vô hạn, cực kỳ thổn thức nhìn về nơi đã từng đại thành mĩ lệ của Tịnh Thổ khi ông ta còn ở đó.
Ta quay đầu nhìn ra phía sau, ngọn núi cao nhất của Cư Tiên Lĩnh là Cư Tiên Phong đứng uy nghi sừng sững. Ta vốn yêu thích các ngọn núi cao, không khỏi nhớ lại Liên Vân Phong tại nơi xa xôi cách đây vạn sông ngàn núi, trong lòng nghĩ nếu trèo lên trên đỉnh Cư Tiên Phong, nhìn xuống không biết cảnh tượng sẽ động lòng người đến thế nào?
Hồng Thạch rên lên lạnh lẽo nói: "Tổng cộng có ba mươi ha Hắc Ma thuyền. Nếu mỗi thuyền chở một ngàn người, thì sẽ có ba vạn hai ngàn người. Thật hận không thể cho một mồi lửa thiêu rụi chúng đi."
Ta trong lòng rúng động, quay đầu nói: "Điều đó không phải không có khả năng."
Tạ Vãn lắc đầu than: "Gần như không có khả năng nào! Những chiếc thuyền tại cự li này nhìn tựa hồ đều như một khối, kỳ thực giữa các thuyền đều có cự li, hơn nữa mỗi thuyền đều có thủ vệ đông đúc nghiêm mật. Nếu nghĩ lên thuyền mà không bị phát giác, thì đúng là nói dễ hơn làm."
Ta nói: "Giả thiết chúng ta dùng trăm bè gỗ được chất đầy rơm rạ đốt cháy, rồi thả xuôi theo dòng nước Lưu Tiên Hà, thì có cơ hội thành công hay không?"
Tạ Vãn không nghĩ vậy, lắc đầu nói: "Tại hai điểm đầu cuối của đường vắt qua lối ra của thành, có bố trí một cái đập sắt lớn chặn dòng sông, ven sông bên trong thành có một lô cốt trang bị một chiếc giảo bàn quay dây tời để khống chế việc nâng lên hạ xuống. Đừng nói đến thuyền, ngay cả người cũng khó lòng lọt qua, vì thế phương pháp đó không thể dùng được.
Ta khổ não đáp: "Có phương pháp nào khả dĩ phá hoại được đập nước này không?
Một tướng lĩnh trẻ bước lên trước nói: "Chỉ có phá được giảo bàn, thì đập sắt mới không thể nâng lên được." Ta nhận ra đó là Tạ Lăng Phong người của Tạ Vãn.
Yến Sắc chỉ về quân doanh của Hắc Xoa Nhân ngoài Lưu Tiên thành nói: "Đáng tiếc là chúng ta căn bản không có phương pháp vượt qua tuyến phong toả của Hắc Xoa Nhân bố trí bên ngoài thành. Huống chi chúng ta lại muốn không để bọn chúng phát giác."
Trữ Tố nói: "Hắc Xoa Nhân trải qua chiến dịch Phong Ải Bảo đã trở nên khôn ngoan hơn. Việc bố trí quân bên ngoài thành này, chính là để đề phòng Long Nộ Hống của chúng ta lại một lần nữa phát huy uy lực. Từ đó có thể thấy bọn chúng tất sẽ giám sát nghiêm mật động tĩnh của chúng ta, phòng ngừa chúng ta âm thầm tiến đến Lưu Tiên Thành."
Ny Nhã chỉ về đường chân trời phía xa, kêu nhỏ: "Nhìn kìa! Có thuyền lại đến."
Chúng ta căng mắt ra nhìn, chỉ thấy ba Hắc Ma thuyền, từ từ ngược dòng đi lên, hẳn là viện binh mới đến.
Chúng ta trong lòng càng thêm trầm trọng, nhíu mày lo lắng không cách nào dãn ra được.
Giả thiết Lưu Tiên Thành bản thân đã có ba vạn Hắc Xoa quân, bại quân từ bắc lộ chạy về có từ ba đến bốn vạn quân, lại thêm bộ đội tăng viện từ bắc phương chuyển đến, hiện tại bọn chúng tối thiểu cũng tập kết được trên chín vạn binh lực. Với viện binh mới cứ theo thuỷ lộ không ngừng chuyển đến, ngay trong ngày hôm nay, bọn chúng cũng đã có đến mười vạn quân. Lúc tụ tập binh lực xong xuôi, cũng là lúc phát động cuộc tấn công mãnh liệt về phía chúng ta. Đại Kiếm Sư Bảo còn chưa xây dựng xong, chỉ bằng Ma Nữ Nhận của ta và mười vạn Tịnh Thổ quân, làm sao ứng phó nổi với trận mãnh công của đối phương như cuồng phong bạo vũ như vậy?
Ta ngồi trên phiến đá lớn bân cạnh Lưu Tiên Hà, khổ công suy nghĩ kế sách đối phó Hắc Xoa Nhân. Xưa nay khi ta phải đối mặt với gian nguy, thường chỉ bằng trực giác nhanh chóng ra quyết định. Nhưng lần này vẫn chưa có đối sách gì.
Điều khiến ta khổ não nhất, chính là Hắc Xoa Nhân toan tính cho dù thua trận này, chạy khỏi Lưu Tiên thành, tổn thất về thực lực và đả kích về sĩ khí chắc chắn rất nghiêm trọng, nhưng chưa phải trí mạng. Nhưng ngược lại, nếu chúng ta bại, sẽ là dấu chấm hết cho Tịnh Thổ.
Hiện tại để đối phó với Hắc Xoa Nhân, đã huy động toàn bộ đại tướng và quân đội tinh nhuệ của Tịnh Thổ.
Một ngày cái đập của Hắc Xoa Nhân còn ở đó, hành động đánh vào là không được. Chiến lược du kích do ta bày ra không thể triển khai. Bởi vì Hắc Xoa Nhân sẽ không cho phép chúng ta đi đến bất kỳ địa phương nào. Vì thế đoạt lại Lưu Tiên Thành, đã biến thành vấn đề quan trọng hàng đầu.
Ngoại trừ Ny Nhã phải đi đốc thúc thủ hạ, cả ba nữ nhân kia đều theo ta từ sáng cho đến lúc hoàng hôn, nhưng ta vẫn không nghĩ ra được diệu sách gì.
Chẳng lẽ cứ ngồi thế chờ chết.
Phương pháp tốt nhất là tấn công bằng thuỷ lộ.
Nhưng sao có thể vô thanh vô tức phá hỏng đập sắt ngăn sông tối quan trọng này, thật là vấn đề nghĩ đến vỡ cả đầu.
Mỗi một phần thời gian qua đi, thực lực của địch nhân lại tăng lên một phần, thời gian nhàn rỗi của chúng ta lại ít đi.
Thải Nhu đi đến, chen chỗ của ta ngồi xuống.
Ta vỗ Thải Nhu vô tình hỏi: "Hồng Nguyệt và Long Di đi đâu rồi?"
Thải Nhu hôn ta một cái, nói: "Bọn họ đã xuống dưới sông nhặt sỏi. A! Bọn họ về rồi."
Tiếng cười đùa giỡn của hai nữ nhân từ xa truyền lại, lại có cả tiếng sủa đắc ý của Đại Hắc.
Thải Nhu đưa tay ra ôm lấy mặt ta, nhẹ nhàng nói: "Thiếp vô cùng hy vọng có thể chia sẻ nỗi lo lắng với Đại Kiếm Sư."
Ta vùi khuôn mặt mình vào trong lòng hai bàn tay đó, nói: "Đầu óc ta đã nghĩ đến hoàn toàn bế tắc, cần có một sự kích thích mới."
Thải Nhu ngẩn người nói: "Một sự kích thích mới ư!" Rồi đột nhiên đứng dậy kêu to: "Long Di đến đây nhanh!"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thải Nhu.
Long Di và Hồng Nguyệt nắm tay nhau chạy lại, bên cạnh là Đại Hắc tung cả bốn chân hý hửng phóng tới.
Long Di cười nói: "Thải Nhu! Chuyện gì vậy?"
Thải Nhu làm như thật đáp: "Đại Kiếm Sư cần một sự kích thích mới."
Chúng ta ba người đồng thời lộ thần sắc nghi hoặc, sự kích thích mới và Long Di thì có quan hệ gì?
Thải Nhu nói: "Trong ba người chúng ta, chỉ có Long Di đối với Đại Kiếm Sư có thể nói là một sự kích thích mới. Lại đây! Long Di! Nhanh ngồi lên trên đùi Đại Kiếm Sư, để chàng ấy yêu thương muội." Cái ý tưởng quái đản này, qua miệng của nàng lại biến thành đạo lý hoàn toàn đương nhiên, hoàn toàn công bằng. Hoặc giả tại Thiểm Linh Tộc đạo lý đó là rất bình thường.
Ta lắc đầu cười khổ, không biết làm sao cho phải.
Long Di khuôn mặt đẹp đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng đã hồng lên, nhìn nhìn ta, sau lại nhìn nhìn Thải Nhu, tay chân không biết làm gì.
Hồng Nguyệt mở to đôi mắt đẹp trừng trừng, nhìn Long Di, nhìn Thải Nhu, lại nhìn ta, hôt nhiên cười phì lên một tiếng, một tay đưa lên che cái miệng nhỏ nhắn, tay kia đẩy Long Di đến trước người ta, nói: "Hảo Long Di! Ta sớm đã đoán trước việc này. Lại đó đi! Để Đại Kiếm Sư ôm ấp! Điều đó thật vô cùng thoải mái!"
Long Di không biết làm sao cho phải!
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng cực kỳ kiều mĩ của nàng, tim ta như đập nhanh hơn, tính trẻ con nổi dậy, mỉm cười nói: "Lại đây! Ngồi xuống nào!"
Long Di hổ thẹn không ngẩng nổi đầu lên, ưm lên một tiếng yêu kiều, nhào vào lòng ta, hai tay ôm vòng quanh cổ ta, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào bờ vai rộng rãi của ta.
Đỡ lấy nhục thể thanh xuân nóng hổi của nàng, tâm trạng sầu tư trăm mối sau khi nhìn thấy thế địch từ hoàng hôn ngày hôm qua của ta, trở nên tuyệt đối thư thái.
Hồng Nguyệt vỗ tay nói: "Được lắm! Long Di muội ngồi một lúc, sau đó đến lượt Hồng Nguyệt ta."
Ta nhìn Cự Tiên Phong cao vọt lên trên các đỉnh núi khác phía xa, cảm thụ huyết nhục bên trong mĩ nữ ôm trong lòng đang rung động, trong tim cảm thấy an bình.
Cái thứ kích thích mới mẻ này hiệu quả thật rõ rệt, chỉ hận đối với việc làm sao tấn công được Lưu Tiên thành, lại không thể nào giúp được gì. Một trận gió nhẹ thổi qua thảo nguyên.
Hồng Nguyệt nói: "Khí trời thật tốt, nếu có thể thả Bì Điều Phi bay lên như tại Thiên Nguyên để vui chơi, thì thật là vui thích à."
Ta trong đầu linh quang loé lên, toàn thân kịch chấn, ôm chặt lấy Long Di đứng thẳng dậy, hét lên: "Ta nghĩ ra rồi!". Ba nữ nhân nhìn ta đại hỷ.
Long Di bị ta ôm chặt đến không thở được, từ trong lòng ta ngẩng đầu lên nói: "Đại Kiếm Sư!"
Ta cúi đầu xuống, khoá đôi môi hồng đầy vẻ ham muốn kiều diễm của nàng, tham lam mút chặt.
Long Di dùng hết sức mình ôm chặt lấy ta.
Quay về doanh trại, ta phát mệnh lệnh khẩn cấp, đương nhiên là triệu gọi tất cả đại công và tướng lĩnh đến chủ trướng.
Đồng thời gọi cả Tiểu Ải Bàn đã có công chế tạo Long Nộ Hống.
Không đến một lúc, trong trướng đã tụ tập đầy người, ngay cả các tế ti cũng đến.
Chúng nhân đều hoang mang ngạc nhiên không biết ta triệu gọi họ lại vì việc gì.
Đại Hắc cũng đến tham gia nhiệt náo, nằm quanh chân ta, ngay cả Thải Nhu gọi nó cũng ngang nhiên không thèm để ý.
Ta tâm tình rất tốt, thật không thể hình dung, nhìn mọi người nói như phá thạch kinh thiên: "Ta đã nghĩ ra phương pháp công hãm Lưu Tiên Thành!"
Chúng nhân ngây ngốc tại đương trường, lộ ra thần sắc không tin.
Thử hỏi ai mà chẳng đã nghĩ đến khô cả ruột để tìm ra kế sách thích hợp.
Vào lúc mà mỗi một ý tưởng như một thông đạo khi đi đến điểm cuối cùng đều bị bế tắc, bịt kín, thì ta bỗng nhiên nói với họ có đại lộ thông thẳng ra ngoài, sao có thể không khiến bọn họ trừng mắt há miệng, bán tín bán nghi.
Ta nói đầy tin tưởng: "Chỉ cần chúng ta có thể phá hỏng giảo bàn, hạ thấp đập nước ngăn sông xuống, tất cả đều sẽ dễ dàng giải quyết, có phải không?"
Mọi người đều lộ ra thần tình thất vọng, điều này ai mà không biết, vấn đề là làm sao hoàn thành. Đập nước là vật trọng yếu, Hắc Xoa Nhân tự nhiên toàn lực bảo vệ, không cho chúng ta có một chút cơ hội.
Ny Nhã đại biểu cho lời trong lòng không nói ra của mọi người nói: "Nhưng chúng ta sao có thể làm được, đánh mạnh cũng bất thành, đánh lén cũng không xong."
Chúng nhân cùng gật đầu tán thành.
Hồng Thạch đã quen với kỳ binh đột xuất của ta, hỏi: "Đại Kiếm Sư, ta biết trong lòng ngài đã có kế hoạch hoàn chỉnh, đừng làm người khác sốt ruột nữa, chúng ta đang lo đến chết đi được."
Mắt ta loé sáng, từng từ từng từ chầm chậm nói : "Để chúng ta đặt ra tình huống, giả sử đập nước đột nhiên bị phá huỷ, từ đó hoả thuyền mang theo Long Nộ Hống từ thượng du trôi xuống, nhanh chóng tiến vào đoạn giữa sông nơi Hăc Ma thuyền tập kết. Long Nộ Hống nổ tung, sẽ làm dầu hoả cháy bắn lên trên thuyền, chục chiếc Hắc Ma thuyền sẽ bị chìm trong biển lửa. Sau đó bè gỗ sẽ trở quân tinh nhuệ của chúng ta, cùng một phương thức tiến nhập Lưu Tiên Thành, trong lúc địch nhân đang kinh hoàng hỗn loạn, lên bờ tiến hành chiến trận đoạt thành. Cùng thời gian đó, đại quân của chúng ta cũng tiến về Lưu Tiên Thành, khống chế đại quân của địch nhân bên ngoài thành. Các ngài nói xem, đó không phải là một kế hoạch động lòng người sao?"
Tạ Vãn thở dốc nói: "Đại Kiếm Sư! Ta đã đau đầu lại càng thêm đau đầu, xin hãy nói cho chúng ta biết, làm sao có thể phá huỷ đập nước?"
Ta mỉm cười nói: "Ngài trước tiên hãy cho ta biết, dưới lòng đất của Lưu Tiên Thành có bí đạo như tại Đoạn Lộ Bảo hay không?"
Tạ Vãn ngẩn người nói: "Đại Kiếm Sư không phải đang nghĩ đi từ lòng đất vào đấy chứ!"
Ta cười nói: "Đương nhiên không! Chúng ta căn bản không có thời gian đào địa đạo."
Thiên Nhãn đề tỉnh: "Tạ Vãn đại công, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của Đại Kiếm Sư."
Ta và Thiên Nhãn trao nhau một cái nhìn, thấy ông ta mỉm cười, đầy vẻ thần bí. Không biết ông ta nhìn thấy gì trong tương lai, nhưng lòng tin của ta càng được tăng cường.
Tạ Vãn nói: "Dưới tất cả lòng đất của các thành Tịnh Thổ, đều có bí đạo, nhưng có một quy định bất thành văn, là mỗi khi thành bị phá, chúng ta đều phong bế bí đạo. Vì thế Hắc Xoa Quỷ vẫn chưa biết được bí mật này, nhưng tính trên những điều đã biết, không thể đưa nhiều người đi theo lối này được."
Ta trong lòng tràn đầy hưng phấn nói: "Như vậy có một hai bí đạo nào khả năng thông đến thành lâu nơi bố trí giảo bàn hay không?"
Tạ Vãn nói: "Bí đạo đều nối các nơi có tính chiến lược nhất trong thành với nhau, vì thế đáp án khẳng định là có."
Ta nói: "Mỗi bên có bao nhiêu cuộn dây tời?"
Tạ Vãn nói: "Thành lâu mỗi bên tổng cộng có ba cái giảo bàn, mỗi cái giảo bàn khống chế ba đoạn dây sắt, mỗi một giảo bàn đòi hỏi có hai mươi người khoẻ mạnh mới có thể dịch chuyển." Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Dây tời là các sợi dây sắt tinh chế kết thành, ta thấy Long Nộ Hống cũng không thể phá huỷ, hơn nữa chúng lại chia làm ba. Bất quá nếu có thể chặt đứt chín sợi dây sắt ở một bên, lại không thể phá được phía bên kia, đập nước vẫn có thể nghiêng trong nước để chặn."
Tiểu Ải Bàn bối rối nói: "Chúng ta dầu hoả trong tay có hạn, sợ rằng..."
Ta cười nói: "Đừng quên thánh kiếm trên lưng ta."
Yến Sắc nhíu mày nói: "Nếu Đại Kiếm Sư nghĩ từ thuỷ đạo tiềm nhập Lưu Tiên thành, sợ rằng không thể thành công. Vì theo tin tức tình báo mới nhất của chúng ta, Hắc Xoa Nhân tại lối vào thành, trong cả một đoạn dài dưới lòng sông và ven bờ, thiết lập lưới thủ vệ cực kỳ dày đặc và nghiêm cẩn, lại có thuyền nhẹ tuần tra..."
Ta khoát tay cắt lời ông ta nói: "Ta không đi từ lòng đất ra, cũng không đi từ đường thuỷ đến, mà ta từ trên trời xuống."
Mọi người đồng loạt ngạc nhiên.
Ta quay sang Tiểu Ải Bàn nói: "Ngươi đã nhìn qua Bì Điểu Phi chưa?"
Tiểu Ải Bàn trở nên chú ý nói: "Đương nhiên đã nhìn, ta lại là kẻ chế tạo Bì Điểu Phi giỏi nhất."
Mọi người đều trừng mắt há miệng nhìn ta, giống như bối rối không nghĩ đến ý tưởng nào có thể điên rồ như của ta.
Ta nói: "Tiểu Ải Bàn ngươi có thể tạo ra Bì Điểu Phi có khả năng mang người bên trên, đưa ta bay đến vùng hoang dã phía bắc Lưu Tiên Thành không?"
Tiểu Ải Bàn lúng búng nói: "Trên lý ... lý thuyết thì ... thì có thể được, nhưng thế thì dây sẽ dài quá."
Ta bình đạm nói: "Ai nói cần phải có dây?"
Tiểu Ải Bàn khuôn mặt trắng bệch, run run nơm nớp nói: "Bì Điểu Phi nặng như vậy, bay lên trên cao đã khó, để xuống lại càng khó hơn, hơn nữa nguy hiểm phi thường. Huống chi ta hoàn toàn không cầm chắc có thể đưa ngài đi đến địa phương xa xôi kia."
Ta cười nói: "Tất cả các vấn đề đó đều không khó giải quyết. Ví dụ như Bì Điểu Phi trang bị một túi khí lớn, khi cần hạ xuống thì sẽ không có gì là to tát, còn như để khống chế gần xa, lại cũng không thành vấn đề, chỉ cần phóng Bì Điểu Phi từ trên Cư Tiên Phong. Vấn đề chính là gió và tốc độ gió, còn tất cả để cho Thần Thái Dương tác chủ cho chúng ta."
Trong trướng nhất thời tĩnh lặng như tờ, chỉ có âm thanh hô hấp của mọi người đang trở nên trầm trọng.
Tiểu Ải Bàn rung rung bờ môi, một lúc sau đôi mắt trở nên sáng rực, rồi đột ngột hét lên một tiếng, khiến cho mọi người hoảng sợ nhảy dựng cả lên, tay chân múa may hét lên như cuồng: "Đại Kiếm Sư đừng lo, ta nhất định có thể thiết kế một Bì Điểu Phi như vậy, ta phải lập tức đi ngay." Nói dứt lời liền đi ra khỏi trướng, cứ thế đi mất.
Mọi người lấm lét nhìn nhau.
Ta mỉm cười nói: "Đó chính là kế sách của ta, ta sẽ gọi là "Phi Điểu hành động", từ giờ trở đi, đình chỉ việc xây thành, toàn lực phối hợp với ta chuẩn bị hành động. Tối khẩn thiết là phải tăng tốc vận chuyển dầu hoả đến đây."
Đại Tế Ti nói: "Đại Kiếm Sư lấy thân mình lăn vào hiểm nguy, chúng ta ..."
Ta quả quyết nói: "Nếu ta còn có sự lựa chọn nào khác, ta đã không làm như vậy." Tiếp đó nói: "Sau khi ta quyết định thực hiện điều này, ngay cả ta cũng không cách nào ngăn mình suy tưởng đến nó. Bởi vì ta thích nhất được từ trên cao nhìn xuống, được ẩn mình trong bóng đêm không có một chút ánh trăng."
Ta ôm lấy cổ của Đại Hắc, ngồi trên một khối đá, ngây người ngắm nhìn không gian buổi tối chìm trong đêm đen, chỉ có Long Di ngồi cùng với ta.
Khi ta nói phải ra ngoài doanh trại đi dạo, Hồng Nguyệt lúc đầu cũng muốn đi theo, nhưng bị Thải Nhu giữ lại. Ta biết nàng muốn tạo ra cơ hội cho ta và Long Di được cùng nhau.
Ta nắm lấy bàn tay của Long Di, quên đi ưu phiền tản bộ trên vùng nguyên dã.
Đối với ta mà nói, Phi Điểu hành động là trò chơi tử vong lấy sinh mệnh ra đánh cược. Ta đối với vận mệnh, chính diện khiêu chiến. Nếu lời trong Dự ngôn thư là thật, thì ta không thể chết, còn không thì cứ để ta chết đi cho rồi! Vô luận cái chết của ta mang lại hậu quả có tính huỷ diệt cho Tịnh Thổ, đả kích to lớn cho những người yêu thương ta, nhưng từ đó có thể chứng minh vận mệnh không hề tồn tại.
Hoặc là Dự ngôn là sai.
Hoặc là ta tuyệt không phải là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ.
Chìm đắm trong những suy nghĩ này, ta như quên đi khả năng Long Di chỉ là một con cờ hữu dụng của Long Đằng bố trí bên cạnh ta, thành tâm thành ý kéo lấy bàn tay ôn nhu nữ tính của nàng.
Long Di vừa sợ vừa mừng, cúi khuôn mặt phấn xinh đẹp đang ửng đỏ xuống, tựa sát vào người ta, biểu đạt thâm tình của nàng với ta. Đối với thiếu nữ hay thẹn thùng này mà nói, việc này đã phải cần đến một dũng khí rất lớn.
Tại vũ hội trong Quan Bộc Quán tại Thiên Nguyên, nàng là nữ nhân đầu tiên mời ta nhảy. Tối hôm đó, trong khuê phòng nàng "đã nhường lại", đã nhón chân lên tìm nụ hôn của ta. Sáng ngày hôm qua, nàng rời chỗ ngồi của mình chui vào lòng ta. Mọi thứ đều thể hiện ra đối với ta nàng đã phải dùng đến dũng khí không gì so sánh nổi để khắc phục tính thẹn thùng đáng yêu của nàng.
Ta có thể không động lòng được sao?
Hoặc đúng như lời nói trước đây của Thải Nhu, bản thân ta cần một sự kích thích mới, nhưng ta tuyệt không vì mới mà quên cũ.
Đối với tương lai, ta một chút tham niệm đều không có, còn như "quên đi những người quen cũ", lại tuyệt không phát sinh trong kẻ vốn đã là người luôn thống khổ vô hạn với những tư niệm về quá khứ.
Đối với Thải Nhu, Ny Nhã, Hồng Nguyệt, càng ở cùng với bọn họ lâu, cảm tình của ta lại càng nồng hậu.
Với sự "gia nhập" của Long Di, bọn chúng ta cũng không có cảm giác mất tự nhiên.
Ta đột nhiên nhìn Long Di hỏi: "Nàng có lừa dối ta không?"
Long Di thu lại ánh mắt mông lung, nói: "Chỉ dối có một thứ, đó là ngày nọ phụ thân nói với thiếp phải tranh thủ hảo cảm của ngài, nhưng thiếp đã nói dối là tự mình đến gặp ngài. Ngài còn nhớ không, đó là lần thiếp được Hoa Vân tế ti an bài đến Quan Bộc Quán gặp mặt ngài."
Ta bình thản như không mỉm cười nói với nàng: "Lúc đó phụ thân nàng đã nói gì?"
Long Di mắt nhìn về nơi xa xăm, rồi lấy dũng khí quay lại trước mặt ta, bốn mắt nhìn nhau, nói: "Phụ thân nói Đại Kiếm Sư là người đến đâu lưu tình đến đó, vì thế thiếp là ... là nhân tuyển tối thích hợp để nói với ngài những lời như vậy."
Ta nói: "Nàng đã đáp lại phụ thân nàng thế nào?"
Long Di đưa tay níu lấy cổ ta, dán chặt thân thể nàng vào ta, rồi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn ta đầy thâm tình nói: "Thiếp nói với ông ấy, giả sử Đại Kiếm Sư là kẻ tham hoa háo sắc, ngài đã sớm ngủ với tất cả các mĩ nữ nam phương, vì vậy căn bản không ai có mị lực đáng cho ngài để mắt, bao gồm cả Long Di trong đó."
Ta nhìn nàng sâu thẳm, giọng mềm mại nói: "Nàng kể về phụ thân nàng không tốt như vậy, không sợ ta từ đây sẽ không thích ông ta nữa sao?"
Long Di nói: "Đầu tiên! Thiếp không thể lại lừa dối ngài. Thứ đến ... thiếp biết ngài đã nhìn thấu tâm ý của ông ấy. Thứ ba là ... "
Ta thấy nàng lại có cả nguyên nhân thứ ba, cảm thấy rất hứng thú, cười hỏi: "Thứ ba là gì?"
Long Di noi: "Thứ ba là thiếp có tin tức tốt, phụ thân và ca ca hiện tại đều đối với Đại Kiếm Sư bội phục tôn kính thật sự. Vì thế thiếp không còn thấy hai người không vui khi nói chuyện về ngài nữa. Huống chi Ny Nhã lại thường xuyên nói ngài là người rất có lòng độ lượng."
Ta là người rất có lòng độ lượng ư? Thật xấu hổ không là như vậy. Nhưng lời nói cũng đúng. Ta cảm thấy đối với Long Đằng đích xác có cải tiến, với Long Ca lại càng vui thích.
Khi ta chạm vào Đại Hắc vừa ngồi xuống phiến đá, ta cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Long Di dựa vào bên cạnh ta, hưởng thụ sự thân cận của ta và nàng.
Trên trời mưa bụi rơi xuống mênh mang, phất phơ lên mặt tạo ra cảm giác thư thái lạ kỳ.
Ta nói: "Vì sao các người lại chỉ có phụ thân, không có mẫu thân?"
Long Di nói: "Sao lại không có mẫu thân. Chỉ là mẫu thân chỉ có trách nhiệm chăm lo đến khi ba tuổi. Sau ba tuổi, chúng ta đều ở với phụ thân, được nữ nhân do phụ thân chỉ định chiếu cố."
Cái phong tục này của Tịnh Thổ đúng là khiến cho ta vốn xuất thân từ Đế Quốc không thể lý giải, hiếu kỳ hỏi: "Sau khi giao đứa con mình đã đẻ ra và nuôi dưỡng cho cha nó, nữ nhân nhận được cái gì?"
Long Di cười nói: "Nhận được cái gì? Đương nhiên là phục hồi sự tự do yêu đương, bởi vì trong ba năm sau khi sinh con, nữ nhân đều không được tiếp xúc với nam nhân. Vì thế nữ tử Tịnh Thổ, trừ phi cực kỳ yêu người nam nhân đó, đều sẽ không tuỳ tiện sinh con cho người. Nam nhân cũng không thể bức bách nữ nhân vì mình sinh con."
Ta nhớ đến Ny Nhã, trong lòng dâng lên một trận thương cảm.
Long Di cúi đầu xuống, dáng vẻ e thẹn yêu kiều vô hạn, nói rất nhẹ nhưng khẳng định: "Long Di cam tâm tình nguyện sinh con cho Đại Kiếm Sư."
Ta ngây ngốc nhìn nàng, cảm thấy kỳ quái khi mĩ nữ vốn hay xấu hổ này lại dám nói ra được một câu đầy đa tình như vậy.
Long Di kêu lên một tiếng như chim hót, gieo mình vào lòng ta, ôm chặt lấy eo của ta, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng vùi vào trong ngực ta.
Ta nói: "Nàng từng có nam nhân nào chưa?"
Long Di hàm hồ nói không ra lời: "Nếu như thiếp nói có, ngài có không vui không?"
Ta nghĩ đến Hoa Thiến, quận chủ và Thải Nhu. Bọn họ đều đã có nam nhân khác trước ta. Hoa Thiến là bị Đại Nguyên Thủ cưỡng hiếp. Nhưng ta không yêu họ giống như những người kia.
Ta lắc đầu.
Long Di trong lòng lén nhìn ta, một lúc lâu sau, ngồi thẳng cơ thể xinh đẹp dậy, ghé sát cái miệng nhỏ nhắn vào tai ta nói nhỏ: "Quy định của Thiên Miếu, nữ nhân chưa đủ mười lăm tuổi đều không được phát sinh quan hệ với nam nhân, thiếp năm nay vừa mới mười bảy, lại chưa gặp được nam nhân nào ưng ý, vì thế ... vì thế ..." Sau khi "vì thế" hai lần, cuối cùng cũng không nói ra "vì thế" thì sao.
Ta đưa tay ra đặt lên eo nàng, nói: "Nàng không gặp người nào ưng ý sao? Vậy ta tính thế nào?"
Long Di vội vã biện bạch nói: "Đương nhiên không bao gồm Đại Kiếm Sư trong đó."
Ta khanh khách cười to, kéo nàng dậy, nói: "Mưa càng rơi càng to, chúng ta đi về thôi! Thuận tiện xem xem có hay không có cơ hội để nàng và ta sinh hài tử."
Long Di lại một lần nữa nhào vào lòng ta.
Đại Hắc húc húc cái đầu vào chân ta, đề tỉnh ta không được quên sự tồn tại của nó.