- Trang chủ
- Đại Kiếm Sư
- Chương 17: Thiêu chiến dạ lang
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Huỳnh Dị
Sáng hôm sau, theo yêu cầu của ta, Thải Nhu thay ra một bộ chiến giáp, mặc dù hơi rộng, nhưng làm cho nàng tràn đầy anh khí, đồng thời đội mũ giáp lên, chỉ lộ ra mắt và miệng, vì bộ giáp che kín đến vậy, đến ta trong phút chốc còn cảm thấy thật khó có thể phân biệt được nàng là nam hay nữ.
Thải Nhu cố ý nghênh mặt lên, ra vẻ nghiêm trọng nói: “Đại Kiếm Sư, Thải Nhu mặc bộ áo giáp này, có thể làm vệ sĩ cho ngài được chưa?”
Ta móc tay gõ gõ vào mũ giáp của nàng hai cái, cười: “Xin thứ lỗi, mắt ta nhìn không thấy áo giáp, chỉ nhìn thấy những gì bên trong áo giáp, bởi ta dùng con mắt tâm linh hồi ức”
Gò má Thải Nhu ửng lên như hai áng mây hồng, đầy vẻ kiêu hãnh, nhưng cũng vô cùng sung sướng, thần thái quyến rũ rung động lòng người.
Ta vừa tự trách mình sao không sớm làm cho nàng được hạnh phúc như hôm nay, vừa đi ra phía cửa lều, lúc đó bên ngoài cũng vọng lại tiếng giục chuẩn bị khởi hành.
Thải Nhu nũng nịu hỏi: “Ngài định đi đâu vậy?”
Ta đáp: “Ta đang tìm bốn phía xem có chút bùn đất nào không, để bôi lên mặt nàng, phòng khi nàng đỏ mặt, bọn Dạ Lang Quỷ sẽ không nhận ra nàng là Thiểm Linh tộc đệ nhất mỹ nữ.”
Thải Nhu giận dỗi đáp: “Nếu ngài không nói những lời trêu chọc thì em nhất định không đỏ mặt như thế”
Ta nói: “Vậy chắc ta chắc sẽ mắc nghẹn mà chết mất.”
Vừa nói ta vừa vén lều đi ra trong tiếng phản đối giận dỗi của Thải Nhu. Bên ngoài ánh mặt trời tràn ngập, bên phải đại thảo nguyên là đường chân trời trải dài vô tận, bên trái là Liên Vân sơn mạch trải dài dằng dặc, trong lòng ta bỗng tràn ngập hy vọng và sức sống, dường như không gì có thể cản trở ta lại trên con đường tranh đấu vì hòa bình của đại địa.
Đó cũng là nguyện vọng của Ma Nữ.
Lan Đặc nhất định hoàn thành việc đó cho Ma Nữ.
Niên Gia từ từ đi đến, dùng phương thức của Tịnh Thổ, hai tay vắt chéo trước ngực, hướng ta chào hỏi, rồi nói: “Muộn nhất là buổi trưa nay, chúng ta sẽ tiến nhập vào địa phận của Dạ Lang Quỷ” vừa nói dứt, đã thấy hắn ngây người nhìn ra phía sau lưng ta.
Có thể khiến Niên Gia ngây người ra như thế, chắc chỉ có Thải Nhu.
Thải Nhu tiến đến gần ta, học cách của Niên gia chắp tay trước ngực, thấp giọng giả thanh âm ồm ồm của nam nhi nói: “Kính chào Niên gia tiên sinh” Niên Gia gật đầu: “Đây cũng là một cách hay, nếu không thì cho dù nàng có không phải là người của Thiển Linh Tộc, bọn Dạ Lang Quỷ háo sắc ắt cũng không tha cho nàng.”
Thải Nhu “uy mãnh” bước vài bước, tay nắm kiếm, nói: “Tiên sinh nhìn ta đóng giả có giống không?”.
Niên Gia gật đầu lia lịa nói: “Rất giống”
Ta từ tốn nói: “Ngươi tốt nhất nên nói với các anh em tướng sĩ, đừng có cả ngày ngoái đầu nhìn Thải Nhu, như vậy khả năng bị lộ sẽ ít hơn.”
Đến lượt Niên gia đỏ mặt, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Ta quay sang Thải Nhu nói: “Nàng tốt nhất nên giả câm, bằng không dù nàng có cố ý nói giọng nam nhi thì giọng nàng nghe vẫn dễ nghe hơn đám hán tử chúng ta”
Niên Gia còn thêm một câu: “Ít nhất phải dễ nghe hơn gấp mười lần”
Vầng thái dương rực lửa giữa không trung như một vị vua thống trị mặt đất.
Bọn ta chỉ là đám phàm nhân chống đỡ trong khổ cực, vì những điều mình cảm thấy đáng giá làm mà đấu tranh, hay nói một cách dễ nghe hơn, là vì một lý tưởng nào đó mà phấn đấu.
Hiện tại lý tưởng của ta là hạ sát Đại Nguyên Thủ, vì công vì tư, ta đều có lý do để giết hắn, khi trước ta còn nghĩ có thể đuổi kịp hắn trong thời gian ngắn, đánh một trận quyết định sinh tử, nhưng đánh giá của ta đã sai lầm, thương thế của hắn không nặng như ta tưởng, vậy nên hắn mới dám xâm nhập vào sa mạc, hòng đến Tịnh Thổ cầu thần binh, đối phó với ta.
Cuộc truy đuổi dai dẳng này chắc sẽ còn bị kéo dài.
Hoặc giả một năm, hoặc giả hai năm, ai có thể nói trước được?
Dãy Liên Vân Sơn đằng trước như dải trường thành dài vô tận, khiến ta cảm thấy thật xa cách với Đế Quốc, Ma Nữ Quốc.
Đằng sau sơn mạch diễmệ này, là cả một thế giới khác, một lớp người khác, một phương thức du hí khác.
Bên ngoài biển cát mênh mông kia, có thực là có một Tịnh Thổ giữa nhân gian?
Đột nhiên ta chợt hiểu tại sao Thải Nhu lại muốn đến và yêu Tịnh Thổ như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ sự chán ghét chiến tranh, thù hận, chết chóc! Từ lúc nàng ra đời, ngày nào cũng phải đối diện với những thứ đó, một người được giáo dục để yêu cuộc sống và tình yêu như nàng, chỉ hy vọng có một giấc mộng đẹp để tiến vào.
Tịnh Thổ chính là giấc mộng đẹp đó!
Đại Hắc ngồi trong cái làn Thải Nhu làm riêng cho, an nhiên ngồi trên lưng ngựa phía sau lưng Thải Nhu, thò đầu ra tò mò nhìn bốn phía.
Vầng thái dương dần dần ngả về phía tây.
Dãy Liên Vân Sơn hiên ngang nằm trước mắt, muốn đến ngọn núi gần nhất cũng phải mất đến hai giờ đi ngựa.
Người của Niên Gia rõ ràng khẩn trương hẳn lên, không còn nói chuyện nữa. Thải Nhu cũng bị tâm tình của bọn họ làm ảnh hưởng, lặng lẽ bám sát bên ta. Người Tịnh Thổ cưỡi thiên lý đà đi phía trước bỗng dừng lại, toàn bộ đội ngũ dài như một con rắn đang trườn dừng lại trên đại thảo nguyên.
Biết là có chuyện xảy ra, ta quay sang Thải Nhu dặn dò: “Nàng đợi ở đây” Đoạn thúc Phi Tuyết phóng lên phía trước, Niên Gia và một vài Tịnh Thổ nhân có thân phận, đang tụ tập lại, nét mặt nghiêm trọng. Nhìn thấy ta đi đến, Niên Gia nói: “Lan Đặc Công tử, chúng ta đang gặp phiền hà”
Ta đến bên gã, đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước có khoảng vài trăm cây cột sơn đỏ được cắm thành hàng ngang, đỉnh cột lại có bốn, năm nhánh ngắn hơn tạo thành hình chữ thập, bên trên lại treo hơn mười cái chuông nhỏ, mỗi khi gió thổi qua, đám chuông đồng loạt rung lên, nghe như có ngàn vạn u linh đang kêu khóc.
Tangạc nhiên hỏi: “Đó là cái gì vậy”
Niên Gia trầm giọng: “Đó là “cấm nhập giới tuyến” của Dạ Lang nhân lập ra, bất cứ ai là người ngoại tộc vượt qua ranh giới này, sẽ đều bị giết chết một cách nhẫn tâm”
Ta nhứu mày hỏi: “Ngươi tính sẽ làm gì?”
Niên Gia cười khổ: “Chỉ có cách đợi ở đây, xem bọn chúng có dỡ bỏ cái cấm nhập lệnh đó đi không”
Ta lắc đầu: “Ta không có thời gian”. Truy đuổi Đại nguyên Thủ là việc không thể hoãn lại, càng trì hoãn lâu đối với ta càng bất lợi.
Nét mặt Niên Gia trở nên trắng bệch, run run nói: “Nhưng bất cứ ai vượt qua biên giới đó, đều là kẻ địch của Dạ Lang Nhân, bọn chúng cho dù có đổ hết máu, quyết cũng không bỏ qua bất cứ người nào xâm nhập, lúc đó không chỉ không lấy được Trân Ô Thạch, mà còn phải để luôn cả cái mạng lại.”
Ta cười nhẹ hỏi: “Niên Gia! Có thể cho ta mượn một con thiên lý đà không?”
Niên gia ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là được.”
Ta nhìn khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi của Niên Gia nói: “Ngươi dùng chữ của Dạ Lang Nhân, viết cho ta lên miếng lụa Tịnh Thổ mềm mại này …”
Niên Gia ngắt lời nói: “Bọn họ không có ngôn ngữ”
Tiếng của Thải Nhu từ đằng sau vọng đến: “Đại Kiếm Sư định truyền đạt thông tin gì cũng được, để em vẽ nó ra, em làm cách nào để cho người Dạ Lang hiểu”
Thải Nhu lấy một tấm thảm lông cừu một mầu của Tịnh Thổ, dùng mầu đỏ tươi vẽ lên đó một con sói gầy dang run rẩy ẩn nấp phía bên trong vùng cấm địa, con sói còn ôm hơn 10 miếng Trân Ô Thạch, hình vẽ hoàn tất rồi, ta và Niên Gia tròn mắt nhìn nhau, không ngờ nàng lại vẽ giỏi như thế.
Thải Nhu vẽ xong, nhìn bọn ta cười, toàn thân vận nam trang vẫn không thể che giấu vẻ đẹp mỹ miều của nàng.
Khi ta thúc dục, bọn người Tịnh Thổ mới tỉnh lại, treo bức “chiến thư” lên mình con thiên lý đà, một người trong bọn họ rút ra ngọn loan đao, khứa lên lưng thiên lý đà một nhát, nó ngừa cổ lên trời rống lên một tiếng đau đớn, điên cuồng phóng về phía trước, trong giây lát đã tiên nhập vào cấm địa, biến mất trong rừng cỏ nơi đàn sói đang ẩn nấp.
Niên Gia lo lắng hỏi: “Không biết con thiên lý đà đó có vào được bên trong không, chẳng may lại quay lại thì…”
Thải Nhu trả lời: “không cần phải lo lắng, Dạ Lang Quỷ nhất định cử người canh gác nơi biên giới cấm xâm nhập, ta nghĩ con lạc đà đó nhất định lọt vào tay bọn chúng, chỉ hy vọng bọn chúng tha cho con vật khốn khổ đó”
Vẻ ưu phiền của Niên Gia lại càng tăng chứ không giảm, nhưng là lo lắng làm thế nào đối phó với đám Dạ Lang chiến sĩ bị kích nộ. Ánh mặt trời uy hiếp khắp nơi trên sa mạc cũng không đi ngược lại quy luật của vũ trụ, cũng phải nhường chỗ cho ánh chiều tà buông xuống trên khắp thảo nguyên, gió lạnh thổi đến từng trận.
Theo như Niên Gia nói, nhiệt độ trên sa mạc chênh lệch rất lớn, lúc có ánh mặt trời thì giống như lò lửa luyện kiếm, đêm đến lại biến thần thế giới vô tình băng hàn thấu cốt.
Ngồi bên đồng lửa, không cởi áo giáp ra chờ đợi thật vô cùng khổ sở. Niên Gia đứng ngồi không yên, căng mắt nhìn về khu vực phía sau giới tuyến, một thế giới thâm trầm hắc ám, Liên Vân sơn mạch càng giống một con rồng khổng lồ đang ngủ nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy nuốt chửng con người.
Thải Nhu dựa vào người ta, trong tay ôm Đại Hắc đang ngủ trong lòng, phi tuyết phủ phục sau lưng ta, tạo thành một khối vững chắc nương tựa vào nhau.
Ngọn lửa trước mắt cháy rực sáng, mỗi khi gió thổi tới lại nghe tiếng gỗ cháy lách tách, lửa bừng lên, kèm theo một luồng khói đen.
Đinh!
Thanh âm phát ra từ Ma Nữ Nhận sau lưng ta.
Chúng nhân đều quay lại nhìn.
Thải Nhu kinh ngạc kêu lên: “Kiếm sau lưng ngài phát tiếng!”
Ta không ngạc nhiên như bọn họ.
Vài ngày trước ở ven hồ cạnh Thập Bát Cự Nhân, khi ta chạm vào thân nhận, một đạo nhiệt khí truyền vào tay ta, nhưng sau đó biến đi rất nhanh, khi ta thử lại một lần nữa thì quái sự lại không hề xảy ra, khiến ta ngỡ rằng cảm giác của mình nhầm.
Nhưng hôm nay khi âm thanh trong trẻo đó phát ra, thì quả là sự thật mà mọi người đều nghe thấy.
Ta bật lên, trầm giọng nói: “Chiến Hận đến rồi”
Đại Hắc đứng dậy, lông mao dựng đứng lên, hướng phía Liên Vân sơn mạch cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ”, nếu không phải Thải Nhu đang ôm chặt lấy nó, chỉ sợ nó dã vọt về phía đó rồi.
Phi Tuyết cũng dậy theo, đến cạnh ta.
Ta phi thân lên ngưạ, trong lúc đám người Niên Gia còn đang hỗn loạn, nhằm hướng Đại Hắc đang giận dự sủa mà chỉ trỏ, một đạo cảm giác kì dị vô danh truyền từ Ma Nữ Nhận vào sống lưng ta, khiến ta có thể cảm thụ được toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, và cả sự tồn tại của đám địch nhân.