.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lừa Con Lon Ton
Sáng sớm ba hôm sau, khi đám dược đồng còn đang trong phòng nghỉ ngơi thì có tiếng quát trong sân:
“Dược đồng đâu rồi? Tất cả dược đồng tập hợp!”
Vài tức thời gian sau, tám tên dược đồng cũ cùng năm tên dược đồng mới lập tức xuất hiện tại trong sân. Trần Lãng tiến lên cười nói:
“Liễu quản sự, không biết là có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi bọn ta?”
Tên Liễu quản sự thấy Trần Lãng thì tỏ ra thân thiện, dù cho hắn là quản sự chức vụ cao hơn Trần Lãng nhưng Trần Lãng đi theo đại trưởng lão, lại được ban cho họ Trần. Hắn cũng phải để cho Trần Lãng mặt mũi, hắn từ tốn đáp lại:
“Tên họ Vũ kia làm không được việc, làm hỏng một lò đan quý của Thanh Huyên tiểu thư, bị tiểu thư đánh cho một trận. Bây giờ Thanh Huyên tiểu thư cần một dược đồng mới. Nên gọi các ngươi đến chỗ tiểu thư.”
Trần Lãng nghe vậy có chút ngạc nhiên. Chuyện Thanh Huyên tiểu thư lại kiếm một dược đồng mới có thể đoán được nhưng mà tại sao lại kêu cả bọn hắn cùng đi, nên biết bọn hắn là dược đồng của mấy vị trưởng lão. Bình thường thì dược đồng chỉ phục vụ một vị đan sư, vậy thì mới có thể phối hợp tốt luyện đan.
Trần Lãng hỏi lại:
“Liễu quản sự có nhầm không? Tại sao bọn dược đồng cũ bọn ta cũng phải đi theo?”
Liễu quản sự nheo mắt, nếu không phải tên Trần Lãng này là dược đồng của đại trưởng lão thì hắn cũng lười giải thích, trực tiếp ra lệnh bắt đi là được. Liễu quản sự nhẫn lại giải thích:
“Thanh Huyên tiểu thư nói: tiểu thư không luyện được đan dược cũng do bọn dược đồng vô năng nên tiểu thư mới xin phép mấy vị trưởng lão cho tiểu thư mượn dược đồng, các vị trưởng lão cũng đã đồng ý. Vậy nên các ngươi cùng đi thôi.”
“Nhưng ta là... ” Trần Lãng ngập ngừng nói.
“Đại trưởng lão cũng đã đồng ý.” Liễu quản sự cắt ngang.
Sau đó Liễu quản sự lại không nói nhiều, phất tay quay lưng đi, Trần Lãng tiu nghỉu chỉ có thể cùng đám dược đồng lẽo đẽo theo sau, bọn chúng rì rầm với nhau vài điều.
Đi được một lúc thì tới biệt viện của Trần Thanh Huyên. Lúc này Trần Thanh Huyên đang cầm roi đánh một tên tạp vụ, vừa đánh nàng vừa tức giận chửi mắng, còn tên tạp vụ thì nằm thoi thóp chịu đòn không biết có sống qua nổi kiếp này hay không.
Một tên dược đồng cũ kinh sợ nói:
“Là Vũ...”
“Xuỵt! im miệng.” Trần Lãng lập tức ngắt lời.
Sau một trận đánh hả hê, Trần Thanh Huyên đặt roi lên bàn, ngồi xuống ghế thở phì phò tức giận nói:
“Mang hắn vứt ra ngoài.”
Hai tên thị vệ lập tức xốc nách tên họ Vũ mang đi. Liễu quản sự lúc này đến gần, cúi đầu cung kính đáp:
“Theo lệnh tiểu thư, tất cả dược đồng đã được mang đến.”
Trần Thanh Huyên lúc này dần dần bình tĩnh nhìn đám dược đồng, ánh mắt nàng lướt qua mười ba tên dược đồng, mở miệng nói:
“Ta đang chuẩn bị đột phá đan sư, chỉ cần các ngươi hết sức giúp ta. Ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Đám dược đồng chắp tay xưng phải nhưng trong lòng than khổ, chỉ cầu không bị đánh chết, chẳng mong được trọng thưởng.
Trần Thanh Huyên gật đầu hài lòng rồi lại hỏi:
“Trần Lãng là ai?”
Trần Lãng nghe gọi tên mình thì giật thót lên, hắn trong lòng kêu không may nhưng mà biểu hiện bên ngoài lại rất bình tĩnh, hắn bước lên một bước, chắp tay nói:
“Trần Lãng có mặt.”
Trần Thanh Huyên nhìn hắn nói:
“Đại trưởng lão khen ngợi ngươi rất nhiều, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
“Nhất định sẽ cố hết sức mình không làm phụ lòng tiểu thư.” Trần Lãng vội khom lưng nói.
“Được rồi. Các ngươi vào trong thanh lý đan lô cùng đan phòng rồi lấy thảo dược theo trong giấy này.” Trần Thanh Huyên phất tay nói, rồi đưa cho bọn hắn một tờ giấy.
Đám dược đồng nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Trong lúc này bọn Trần Lãng liên tục trao đổi ánh mắt với nhau, đôi khi thì thầm to nhỏ. Tôn Kỳ biết bọn chúng muốn làm gì nhưng vẫn không để ý.
Một lúc sau, Trần Thanh Huyên đi vào thấy mọi thứ đã được thanh lý sạch sẽ. Thảo dược, đan lô, hỏa mộc cũng đã sẵn sàng. Trần Thanh Huyên gật đầu hài lòng nói:
“Các người làm rất tốt.”
Trần Lãng vội bước ra nói:
“Tiểu thư quá khen. Thật ra bọn ta cũng chỉ là phụ trợ, làm tốt nhất vẫn là Sùng Chính huynh đệ.”
Trần Thanh Huyên nhíu mày, nàng làm sao mà không nhận ra mấy trò khôn vặt này, rõ ràng là muốn đẩy tên Sùng Chính nào đó lên đầu sóng ngọn gió. Trần Thanh Huyên cảm thấy không vui, chuyện nàng đột phá đan sư vô cùng trọng đại, há lại để cho đám hạ cấp này giở trò mèo. Mặc dù nghĩ như thế nhưng Trần Thanh Huyên vẫn bình tĩnh hỏi:
“Ai là Sùng Chính?”
“Là tiểu ma.” Tôn Kỳ lập tức đứng ra chắp tay nói.
“Là ngươi chỉ huy bọn chúng làm việc?” Trần Thanh Huyên lại hỏi.
“Đúng vậy.” Tôn Kỳ không một chút chần chừ trả lời.
Nghe lời này đám Trần Lãng cũng là trố mắt ngạc nhiên. Theo kế hoạch thì bọn họ sẽ đẩy Tôn Kỳ lên đầu sóng ngọn gió, bằng cách dồn hết công lao cho Tôn Kỳ nếu như Tôn Kỳ chối bỏ thì bọn họ sẽ đồng loạt lên tiếng xác nhận, lúc đó thì cho dù là giả cũng thành thật. Nhưng mà bọn họ không ngờ là Tôn Kỳ lại nhận công, tên này có phải là ngốc rồi không? Muốn biểu hiện trước mặt tiểu thư đến điên rồi sao?
Nhưng như vậy lại càng tốt, đỡ cho bọn hắn phải thêm mồm mép.
Trần Thanh Huyên lúc này cũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng biết là hố mà còn tự nguyện nhảy vào, phải chăng là tên này muốn gây chú ý với mình? Nàng lại hỏi:
“Vậy trước kia ngươi có từng làm dược đồng?”
“Đã từng làm.” Tôn Kỳ bình tĩnh đáp.
“Vậy vì sao lại thôi? ” Giọng của Trần Thanh Huyên có chút lạnh lại.
Vì theo lẽ thường dược đồng bị đuổi thường do mắc lỗi, có thể là do không xử lý tốt đan lô, đan phòng, có thể do chuẩn bị thảo dược không tốt, hoặc cũng có thể do tiết lộ đan phương ra ngoài... Dược đồng mắc những lỗi đó sẽ bị đan sư trừng phạt, nhẹ thì đuổi đi, nặng thì giết chết. Cũng giống như Trần Thanh Huyên vừa trừng phạt tên dược đồng họ Vũ kia mà tên dược đồng này vốn không làm gì sai, chỉ là nàng luyện đan không thành nên đổ lỗi cho hắn.
Dù lý do nào đi nữa thì Trần Thanh Huyên cũng sẽ nghiêm trị. Nàng sẽ không dùng lại thứ đã bị kẻ khác vứt đi.
“Là do tiểu ma quá may mắn.” Tôn Kỳ bình tĩnh trả lời.
Trần Thanh Huyên giương đôi mắt tròn ngạc nhiên, câu trả lời này thật vượt ra mọi suy đoán của nàng. Trần Thanh Huyên cảm thấy hứng thú hỏi lại:
“May mắn? Vì may mắn mà bị đuổi sao? Ngươi kể rõ xem nào?”
Tôn Kỳ lúc này chậm rãi kể lại:
“Tiểu ma lúc trước làm tại cửa hàng thảo dược được Trường Mi đại sư nhìn trúng, chọn làm dược đồng. Trường Mi đại sư lúc trước cũng chỉ là một đan sư bình thường nhưng từ khi có tiểu ma bên cạnh Trường Mi đại sư làm gì cũng thuận lợi. Đan đạo của Trường Mi đại sư tiến nhanh làm cho đám bằng hữu cũng trố mắt kinh ngạc. Trường Mi đại sư tất nhiên vì thế mà rất kiêu ngạo nhưng mà bị đám bằng hữu trêu chọc trình độ không có chỉ dựa vào may mắn của tiểu ma. Trong lúc tức giận nhất thời, Trường Mi đại sư đã đuổi tiểu ma đi. Đại sư muốn chứng minh bản thân là giỏi thật sự, không dựa vào may mắn.”
“Ồ! Vậy sau đó Trường Mi đại sư kia thế nào?” Trần Thanh Huyên hào hứng hỏi.
“Tiểu ma cũng không biết. Vì sau khi bị đuổi ra khỏi thành, tiểu ma bị một đám cướp bắt, sau đó trải qua rất nhiều chuyện rồi lưu lạc đến được đây.” Tôn Kỳ trả lời.
Trần Thanh Huyên nghe xong thì từng ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, suy nghĩ xem trong lời Tôn Kỳ có mấy phần là thật. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ ra được vấn đề vì may mắn vốn là thứ rất khó nói.
....
Tại trên Vĩnh Lục Sơn Cư.
“Hắt... xì.... hắt... xì... Không biết tên khốn nào đang nhắc tên ta nữa?” Trường Mi vừa hắt xì vừa mắng.
“Chắc là mấy chủ nợ sòng bạc.” Bộc Phá cười nói.
“Đúng vậy. Từ lúc không có Thất Đệ, ngươi đánh bạc toàn thua, ngay cả cái quần cũng bị tha đi.” Khuynh Thành trêu chọc.
Bọn hắn phá lên cười nhưng sau đó lại có chút trầm lặng. Thất Đệ! Đã lâu rồi bọn hắn không có tin tức của Thất Đệ.
....
Vậy là sau màn đối thoại kia, Tôn Kỳ gây được ấn tượng với Trần Thanh Huyên và được chọn làm dược đồng cho nàng.
Trần Thanh Huyên lúc này đã hai trăm tuổi, là đan sư lục cấp cao giai, nàng đang cố gắng trùng kích đan sư thất cấp. Nghe nói An Tịnh Quyên bên kia cũng xấp xỉ tuổi của nàng nhưng đã là đan sư thất cấp trung giai.
Thiên phú luyện đan của An Tịnh Quyên xác thực là đệ nhất thiên tài đan sư thành Ô Sào, An gia lại bỏ ra đại giới tiếp xúc với bên thành Hắc Liên mới kiếm được một danh ngạch cửa sau cho An Tịnh Quyên.
Còn Trần Thanh Huyên cho dù có bỏ ra đại giới chỉ sợ cũng không lọt vào mắt bọn họ.
Nhưng mà trong mắt Tôn Kỳ cả hai bọn họ đều quá kém, hắn khi còn tại trong luyện linh sư hội thành Hắc Liên chưa bao giờ tiếp xúc với loại đan sư cấp thấp này.
Lúc này Trần Thanh Huyên đang luyện một lô đan dược thất hoàn, nàng quát:
“Thêm lửa. Nhanh thêm lửa.”
Tôn Kỳ vội đút thêm hỏa mộc vào lò, thế nhưng trong lòng hắn lại cười khổ: lúc này mà thêm lửa có thể tăng tính linh động cho tinh dược nhưng lại sẽ gây ra nhiều tạp chất, sẽ rất khó thành đan cho dù có thành đan thì cũng là phế đan.
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng hắn chắc chắn sẽ không nói ra, hắn chỉ có thể âm thầm vận dụng thần thức điều chỉnh tinh dược để chúng từ từ kết hợp với nhau.
Một lúc sau, Trần Thanh Huyên lại quát:
“Thu lửa!”
Tôn Kỳ lại rút đi mộc hỏa. Ngọn lửa nhỏ dần sau đó chỉ còn lại than đỏ.
Đan lô cũng nguội dần, Trần Thanh Huyên quát:
“Xuất!”
Đan lô mở ra, một viên đan dược đen nhánh tròn trịa bay vào lòng bàn tay nàng. Trần Thanh Huyên ngắm nhìn viên đan, ánh mắt sáng ngời. Nàng vội nói:
“Đưa hồn nô tới đây.”
Tôn Kỳ dắt tới một hồn nô, Trần Thanh Huyên bóc lớp vỏ đan bỏ vào miệng hồn nô. Nàng căng thẳng, hai tay bóp chặt, cẩn thận quan sát màu của hồn nô.
Vàng... cam... lục... lam... tím... đen. Sau đó hồn nô dừng lại không tiếp tục chuyển màu.
Trần Thanh Huyên thấy vậy nhảy lên sung sướng:
“Thành công. Ta thành công rồi. Ta đã luyện được đan dược thất hoàn.”
Sau một hồi nhảy nhót vui sướng, Trần Thanh Huyên mới dừng lại, điều chỉnh lại trang phục cùng thái độ, nàng lúc này mới nhớ ra còn có Tôn Kỳ đang ở đây, nàng nói:
“Ngươi thật là phúc tinh của ta. Lúc trước ta luyện mãi không thành nhưng vừa có ngươi làm dược đồng, ta liền thành công.”
“Tiểu ma đã nói tiểu ma rất may mắn mà.” Tôn Kỳ cười đáp.