.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lừa Con Lon Ton
Bọn Tôn Kỳ trở lại biệt viện.
Lúc này My Trúc đang ngồi tại phòng khách, sắc mặt nghiêm khắc, đang chuẩn bị giáo huấn bọn nhóc không nghe lời.
Nhưng mà My Thanh Thanh thì lại chạy vào lòng My Trúc kể lấy kể để về chuyện hôm nay.
My Trúc nghe xong thì mắt sáng rực, đứng bật dậy. Hắn dặn bọn Tôn Kỳ vài câu không được lại ra ngoài, sau đó chạy biến mất.
Cùng lúc đó tại biệt viện của Trần Dư.
Trần Dư nghe xong bọn Tần Ung báo cáo thì sắc mặt đột nhiên chuyển xấu, hắn bay vút về phương xa không để lại một lời.
Bọn Tần Ung còn đang ngẩn ngơ thì hơn mười tức hơi thở về sau, có tiếng từ bên ngoài biệt viện.
“Trần sư đệ có trong đó không, sư huynh hôm nay đến chơi.”
Bọn Tần Ung vội vã tiếp đón.
My Trúc khi nghe tin Trần Dư đã đi, hắn chỉ kịp hỏi phương hướng rồi cũng biến mất theo.
Bọn Tần Ung lúc này mới hiểu vì sao trước đó sư tôn lại chạy nhanh như vậy. Thậm chí còn không kịp để lại lời nào đã đi mất.
Chiều tối hôm đó, My Trúc trở lại biện viện, sắc mặt không vui hiển nhiên là không bắt được sư đệ.
My Trúc lúc này gọi My Thanh Thanh đến hỏi lại kỹ càng mọi việc.
Việc khiến hắn nghi ngờ nhất là Tinh Niệm vì sao đột nhiên thay đổi, trình độ luyện đan tăng tiến nhanh chóng, nếu nói nhờ một viên đan dược hoàn mỹ thì hắn hoàn toàn không tin.
Vì muốn nâng cao trình độ luyện đan cần luyện tập nhiều, mà muốn luyện tập thì cần thảo dược.
Tinh Niệm chỉ có một mình thì kiếm đâu ra số thảo dược khổng lồ để tập luyện.
Rồi còn bao nhiêu là chuyện cần tài nguyên.
Rõ ràng một viên đan dược hoàn mỹ không thể giải thích tất cả.
My Trúc lúc này liền tập trung chú ý Tôn Kỳ, đôi lúc làm như vô tình dùng hồn lực quét qua.
Mỗi lúc nói chuyện đều ẩn ý hỏi chuyện Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hoàn toàn biết những việc này, hắn vờ như không biết, vô tình hữu ý để lộ chuyện Hắc Tông có để lại một khối tài sản lớn, đây là tài sản tích luỹ cả đời của Hắc Tông.
My Trúc tất nhiên là không tin hoàn toàn. Nếu như là ở thành Thực Nguyệt hắn đã bắt giữ tra tấn tìm ra sự thật.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không thể làm quá mức, bởi vì nơi này là thành Hắc Liên, cao thủ như mây.
Ngươi thật sự không thể biết lúc này có phải đang có một vị Hợp Nhất cảnh cường giả đang quan sát ngươi hay không.
Bọn họ sẽ không bảo vệ Tinh Niệm nhưng cũng không cho ngươi làm càng.
Nếu như cả hai bọn ngươi đều không có chỗ dựa bọn họ sẽ làm ra công bằng phán quyết. Đây chính là giữ bộ mặt, thể diện của bọn họ đồng thời dương danh tính công chính của bọn họ.
My Trúc thừa hiểu mặt mũi của mình còn chưa đủ để mấy vị cường giả bỏ qua. Nên hắn chỉ có thể nhẹ nhàng điều tra tìm hiểu.
Tôn Kỳ biết điều này nên mới không ngại để lộ một chút thiên phú.
Mấy ngày sau đó Tôn Kỳ chủ yếu ở trong phòng cũng không lại ra ngoài.
Và rồi ngày hắn chờ cũng đã đến.
Trên một đại quảng trường rộng, có tới mấy ngàn thí sinh. Khán giả đến đây xem càng là con số khổng lồ khó mà tính được.
Keng! Keng! Keng! Một tiếng chuông dài vang lên.
Khiến tất cả tập trung chú ý.
Một lão giả tóc trắng đứng trên đài cao, miệng cười hiền từ phát biểu:
“Hôm nay là ngày tuyển sinh định kỳ của luyện linh sư hội thành Hắc Liên. Quy tụ thanh niên thiên tài luyện đan của một ngàn không trăm hai mươi ba tiểu chi nhánh luyện linh sư hội, cùng với các vị thanh niên trong thành Hắc Liên.”
“Hôm nay chính là thời điểm để thanh niên thiên tài luyện đan thế hệ này trổ hết tài năng.”
“Tất cả hãy bắt đầu toả sáng đi!”
Lời lão giả kết thúc, cả đám thanh niên ở dưới hô hưởng ứng vang dội.
Lời phát biểu của lão giả này đơn giản, ngắn gọn hơn My Trúc phát biểu nhiều lần nhưng tính truyền cảm thì My Trúc không thể so được.
Trong Hắc Liên Khu có tổng cộng một ngàn không trăm hai mươi ba thành cùng Hắc Liên thành là thành chính.
Mỗi một tiểu thành đều có một luyện linh sư hội tiểu chi nhánh cùng với thành Hắc Liên, quy tụ thành số lượng mấy ngàn thí sinh.
Tất nhiên là cũng có một vài tiểu chi nhánh bỏ quyền tham dự nhưng mà mỗi lần tuyển sinh vẫn luôn đông đảo, hoành tráng.
Các thí sinh được hướng dẫn ngồi vào vị trí của mình, các hồn nô đưa tới bài thi thứ nhất cho tất cả thí sinh.
Thi tuyển vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên cũng phân ba vòng với nội dung thi như sơ tuyển ở thành Thực Nguyệt. Nói đúng hơn thì thành Thực Nguyệt chính là bắt chước thi tuyển của thành Hắc Liên, có giản lược độ khó.
Vòng thi thứ nhất này các thí sinh phải phân biệt được một ngàn loại thảo dược.
Có loại thảo dược được vẽ hình, có loại chỉ có mô tả, có loại bị nghiền thành bột để các thí sinh tự phân biệt.
Nói chung độ khó là gấp vài chục lần phần thi ở tiểu chi nhánh.
Nói về hiểu biết một ngàn loại thảo dược thì chắc chắn các thí sinh ở đây đều làm được.
Nhưng mà đó chỉ là một ngàn loại thảo dược phổ biến, thường được nhắc đến trong dược thư tại tiểu chi nhánh.
Còn tại cuộc thi hôm nay không thiếu loại thảo dược quý hiếm ngàn năm khó gặp.
Mới vòng thi đầu tiên đã có nhiều thí sinh đau khổ suy tư, vò đầu bứt tai.
Có tên không nhịn được mắng lên vài câu. Lập tức bị bắt vứt ra ngoài với tội gây rối trật tự.
Có tên mạo hiểm thử bột thảo dược, kết quả là toàn thân co giật bất tỉnh. Lại bị lôi ra ngoài.
Có vài tên to gan thả ra hồn lực đi nhìn bài thí sinh khác, kết quả là ngay lập tức bị phát hiện, vứt ra ngoài.
Tất nhiên là cũng có vài kẻ anh tư ngút trời, trong mấy ngàn thí sinh tại vòng đầu tiên đã bắt đầu toả ra hoà quang ánh sáng của riêng mình.
Trong số những kẻ nổi bật ấy chắc chắn là không có Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ cho dù sưu hồn biết được rất nhiều loại thảo dược nhưng mà địa phương nhỏ vẫn là địa phương nhỏ, cho dù là biết nhiều loại thảo dược thì cũng chỉ quẩn quanh mấy loại thảo dược phổ thông.
Kiến thức rộng là tốt nhưng kiến thức cũng cần sâu.
Tôn Kỳ rõ ràng là chỉ rộng mà không đủ sâu.
Tôn Kỳ lúc đầu còn đau khổ suy tư nhưng sau đó là hoàn toàn từ bỏ.
Không biết là không biết cho dù ngươi suy nghĩ bao lâu thì cũng là không biết.
Ngươi có thể suy đoán từ cặp gà bố mẹ ra gà con nhưng ngươi không thể suy đoán từ cặp gà bố mẹ ra chó con được.
Rõ ràng kiến thức thuộc hai tầng thứ khác nhau.
Tôn Kỳ từ bỏ không nghĩ nữa nhưng cũng không đại biểu hắn bỏ cuộc.
Không làm được thì có thể gian lận.
Tôn Kỳ thả ra thần thức của mình đi nhìn trộm bài các thí sinh khác.
Thần thức của hắn rõ ràng là vượt qua mọi sự kiểm tra của Hợp Nhất cảnh.
Đối tượng mà hắn chọn sao chép tất nhiên là những kẻ nổi bật mà Đinh Liễu là một trong số đó.
Tôn Kỳ đảo thần thức qua lại các bài làm tốt nhất.
Hắn đem so sánh kết quả các bài làm với nhau. Sau đó mới chọn đáp án đúng.
Hắn không giống như là đang xem trộm mà giống như một tên đi chợ lựa cá, đảo qua đảo lại các cửa tiệm, đắn đo một hai rồi mới chọn đáp án.
Thời gian hai canh giờ rất nhanh trôi qua.
Một tiếng chuông vang lên buộc tất cả dừng tay.
Hồn nô đi tới từng bàn thu bài thi.
Tuy có tới mấy ngàn bài thi nhưng việc chấm thi lại diễn ra nhanh chóng.
Luật thi vẫn như trước sai một câu thì bị loại ngay. Vòng thứ nhất bị loại thì không cần nghĩ đến vòng tiếp theo.
Kết quả chấm thi đã có, một lão giả bay lên cao giữa quảng trường thi.
Lão giả phất tay một cái, hơn hai phần ba số bàn ghế biến mất.
Lão giả cao giọng nói:
“Số bàn ghế còn lại chính là số thí sinh qua vòng đầu tiên. Các thí sinh trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu vòng thì thứ hai.”
My Thanh Thanh, Từ Minh, Tôn Kỳ lúc này đang ở bên cạnh My Trúc.
Từ Minh không thấy bàn cũ của mình thì sắc mặt ỉu xìu, hắn biết mình khó vượt qua vòng thứ nhất nhưng mà vẫn nuôi một chút hy vọng. Kết quả nói cho hắn biết hắn bị loại.
My Thanh Thanh sắc mặt căng thẳng, bỗng nhảy cẫng lên vui sướng, nàng đã đậu.
My Trúc cũng vui vẻ ra mặt nhưng mà vẫn làm bộ nghiêm túc nói:
“Hai ngươi không cần sầu não, các ngươi đến được đây là đã rất giỏi. Trở về thành Thực Nguyệt ta sẽ trọng tâm bồi dưỡng các ngươi.”
Từ Minh thì chỉ có thể gật đầu chán nản.
Tôn Kỳ thì vẫn lạnh nhạt.
Khi lão giả nói các thí sinh trở lại bàn cũ bắt đầu vòng thi thứ hai thì My Thanh Thanh vui vẻ nhảy lên tiến vào quảng trường thi.
Tôn Kỳ thì cũng nhẹ bước tiến lên.
My Trúc cùng Từ Minh thấy Tôn Kỳ cũng tiến lên thì trố mắt, chẳng lẽ tên này đậu vòng thứ nhất rồi.
Từ Minh trong ánh mắt chán nản lại có thêm tia ganh tỵ, trong đầu hắn quanh quẩn lẩm nhẩm: Rớt đi! Rớt đi. Vòng thứ hai rớt đi. Ta không đậu được thì ngươi cũng không đậu được.
My Trúc thì ánh mắt sắc bén hơn nhiều. Hắn biết vòng thứ nhất cần kiến thứ sâu rộng bao nhiêu, một nơi nhỏ như thành Thực Nguyệt rõ ràng không đủ dược thư, tài liệu để qua vòng một.
Để giúp con gái qua được vòng này, hắn đã vất vả tìm hiểu, sưu tầm nhiều năm.
My Thanh Thanh cũng thật sự có thiên phú cùng nỗ lực mới qua được vòng này.
Nhưng mà Tinh Niệm lại không có những điều kiện như vậy.
Có bí mật. Nhất định là có bí mật.
Ta phải tìm cho ra.
My Trúc trong lòng lúc này cũng cầu mong Tinh Niệm thi rớt vì Tinh Niệm thi rớt thì sẽ phải trở lại thành Thực Nguyệt, lúc đó thì hắn có cả ngàn biện pháp khiến Tinh Niệm nôn ra bí mật.
Chú ý Tôn Kỳ còn có bọn Trần Dư. Tất nhiên là sắc mặt bọn họ không tốt.
Trong số bốn thí sinh thi thì chỉ có Tần Ung vượt qua vòng đầu tiên, Dương Hoa vốn cũng có thể vượt qua nhưng lần thất bại trước đó khiến tâm cảnh hắn sụp đổ dẫn đến thi thất bại.
Còn có một kẻ liếc qua Tôn Kỳ là Đinh Liễu, hắn nhếch miệng cười thầm nghĩ: con sâu quê mùa cũng vượt qua vòng này, vậy cũng tốt để ngươi leo càng cao ngã sẽ càng đau.
Hắn lại không biết rằng Tôn Kỳ có thể qua vòng này là nhờ một phần công của hắn. Tôn Kỳ nhìn bài của hắn nhiều nhất.