- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 2 – Chương 6: Thư Ẩn ca ca, ta thích ngươi!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
Một bàn gồm năm món đồ ăn, tất cả đều một sắc vàng khô héo, tất cả như chăm chú nhìn vào Lâm Thư Ẩn và muốn nói rằng "Hãy ăn ta đi". Mùi khét nồng đậm hỗn tạp với các loại mùi khác, lan tràn ra toàn bộ xoang mũi, đứng cách đằng xa, Lâm Thư Ẩn có thể cảm nhận rõ ràng ác ý trên bàn cơm.
"Những thứ này... Là cái gì đây?" Khi nói chuyện, Lâm Thử Ẩn cố gắng dùng từ nhẹ nhàng, thấp thỏm bất an quan sát biểu tình của tiểu yêu.
Tiểu yêu vẫn chưa phát hiện trong giọng nói của hắn có điểm lạ thường, vui mừng ôm lấy cánh tay hắn, đem hắn kéo đến trước bàn ăn, chỉ vào một đĩa đồ ăn đen đen vàng vàng trước mặt: "Thư Ẩn ca ca, đây là thịt xào ớt xanh."
"..."
Lâm Thư Ẩn mở to hai mắt mà nhìn, như muốn phân biệt "Ớt xanh" cùng "Thịt xào", tất cả nguyên liệu nấu ăn đã qua tay tiểu yêu, quả thật đã được tu luyện thành một giống loài mới.
"Còn có cái này là cà tím nướng, cái kia là cá kho tiêu, cái đó, cái nọ! À, còn có món ngươi thích nhất – đó là cách gà chiên Coca a ~~" Tiểu yêu hứng thú bừng bừng mà giới thiệu hết các món, còn chạy vào phòng bếp bưng ra thêm một chén canh."
Nhìn chén canh thấy cũng tốt, chỉ đơn giản là canh cà chua trứng, nhưng mặt trên là một tầng dày cà chua, Lâm Thư Ẩn nhìn đến bủn rủn tay chân.
"Thư Ẩn ca ca, đều là những món ngươi thích ăn, mau nếm thử đi."
Cầm đũa đưa vào tay Lâm Thư Ẩn, tiểu yêu chớp chớp mắt vô tội, tràn đầy kỳ vọng cùng khẩn trương.
Lâm Thư Ẩn không đành lòng làm nàng khổ sở, gắp một miếng cà tím đen khịt, mới vừa nếm một miếng, nước hòa tan trong miệng, còn có mùi khét khuếch tán khắp khoang họng.
"..."
Lâm Thư Ẩn trừng to đôi mắt, cảm giác cả người đều không khỏe, nhưng lại nhìn đến tiểu yêu với đôi mắt long lanh ngập nước, trong lòng rung lên một cái, bỏ qua mùi vị khủng bố kia, phá lệ gian nan mà nở nụ cười.
"Ăn... Ăn ngon sao?" Tiểu yêu hai tay đan lại, môi mấp máy, mày nhíu chặt, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an.
"Ăn ngon lắm!" Lâm Thư Ẩn kêu lên một tiếng, ngay cả hắn cũng phải giật mình, nhưng nhìn đến tiểu yêu không biết là vui hay buồn, nàng nhìn hắn, dùng giọng lí nhí nhỏ xíu mà ngượng ngùng nói: "Ta thấy chúng rất khó nhìn... Có phải hay không không thể ăn a? Ta đều là dựa theo thực đơn làm..."
Lâm Thử Ẩn đang muốn đáp lại, vừa lúc cúi đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng có chút co rụt, tâm rung lên, vội bắt lấy tay nàng xem xét.
Tiểu yêu theo phản xạ đưa tay giấu sau lưng, nhưng Lâm Thư Ẩn lại nhanh hơn, bá đạo mà nắm chặt tay nàng, không cho phép nàng giấu diếm. Quan sát tỉ mỉ, phát hiện bàn tay mềm mịn nay lại có vài chấm đỏ, ngón trỏ tay trái còn bị cắt một vết, tuy không dài, nhưng lại rất sâu.
"Ngươi---" Ngực Lâm Thư Ẩn dâng lên một ngọn lửa giận, nóng đến mức không nói thành lời.
Tiểu yêu chưa bao giờ thấy hắn như thế, liền bị dọa sợ.
Lâm Thư Ẩn nôn nóng, lại ảo não, vội nói: "Thực xin lỗi, là ta quá sốt ruột. Để ta thoa thuốc cho ngươi."
Cầm hộp y tế ra, hai người ngồi trên sô pha, Lâm Thư Ẩn chuyên tâm bôi thuốc giúp nàng, sau cùng là băng một băng cá nhân phim hoạt hình lên ngón tay nàng.
"Nha đầu ngốc, về sau phải cẩn thận, đừng làm ta lo lắng." Lâm Thư Ẩn bất đắc dĩ mà sờ đầu nàng. Đột nhiên, cái đầu nhỏ của nàng chui vào lồng ngực hắn, thanh âm mềm mại mà rầu rĩ truyền ra: "Ngày hôm qua ta nhìn thấy trên tivi nói, nếu thích một người thì phải nấu cơm cho người đó ăn, ta rất thích Thư Ẩn ca ca."
Lâm Thư Ẩn nghe được liền khó thở, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đang dán trên người mình, tiểu yêu nhỏ nhắn đang ở trong ngực hắn, còn nói lời ngây thơ như thế làm tim hắn đập liên hồi, bất cứ nam nhân nào đối với chuyện này đều không thể thờ ơ a.