- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 59: Chuẩn bị làm ngoại công
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
Edit: Bạch Linh
Ta vội chạy tới đỡ nàng, gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi: "Mục Ngữ Tâm, ngươi không có việc gì đi?" Nàng nếu có điều gì bất trắc, đại khối băng hận chết ta?
Nàng một phen đẩy tay ta, cười lạnh: "Đừng cáo đi khóc gà."
"Aiz, thực xin lỗi, đánh ra liền không thu được." Ta vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Mộ Dung Ý Vân, ta không để yên cho ngươi."
"Đại tiểu thư." Thiểm Điện vội chạy tới, giúp Mục Ngữ Tâm điểm huyệt cầm máu.
Ta nhìn chung quanh, hô một tiếng: "Cứu mạng a."
"Đừng động." Mục Ngữ Tâm cười lạnh: "Mộ Dung Ý Vân, thù này không báo, ta thề không làm người."
"Tiểu sư muội, thực xin lỗi, ta không cố ý. Ngươi đánh ta như vậy, ta không thu chiêu được, kiếm pháp kia ta cùng không quen dùng..." Mắng nàng thì được, nhưng đả thương nàng tuyệt đối không được, dù sao cũng là tiểu cô tử (em chồng) tương lai.
Mục Ngữ Tâm nâng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cười lạnh. "Ngươi chờ đó, Thiểm Điện...Đi."
"Đại tiểu thư." Thiểm Điện nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Mục Ngữ Tâm lạnh lùng nói: "Đi." Nàng nói xong xoay người, lung lay hướng cửa đi đến.
Thiểm Điện nói: "Phu nhân, thuộc hạ cáo từ." Nói xong nhanh chóng đuổi theo, đỡ lấy thân thể Mục Ngữ Tâm.
"Tiểu sư muội a, Thủy Vũ Mị y thuật không tệ, ta bảo nàng xem cho ngươi." Ta vội vã đuổi theo, một bộ dáng nô lệ.
Nàng lạnh lùng nói, "Đa tạ, không cần."
"Tức chết ta." Ta hận không thể tự đánh mình một bạt tai. "Cái miệng lanh chanh này a." Nếu không mở miệng, sẽ không biến thành tình trạng như hiện tại.
~*~
Vài ngày sau, lòng ta đều trong tình trạng thấp thỏm. Bởi vì tiểu sư muội, cũng bởi vì bệnh thần kinh. Ta đả thương tiểu sư muội, Hàn nhất định hận ta. Nếu Hàn về sau hận ta, bệnh thần kinh lại đảo loạn ta, ta sẽ điên. Ta cuối cùng chỉ tự nhốt trong phòng cố bình tĩnh, chuyện bên ngoài cho tứ đại thủ tịch phóng viên làm chủ. Trừ bỏ Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị, Ngân Đào, ta không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào. Hơn nữa, bệnh thần kinh, đến đây nhiều lần, đều bị Ngân Đào thủ ở ngoài cửa đuổi đi. Vốn ta muốn để Phượng Thanh Hà thủ, nhưng gần đây ta phái nàng đi làm nhiệm vụ, nàng liền vội vàng đi hoàn thành. Tứ đại thủ tịch phóng viên phỏng vấn tứ đại mỹ nữ, mỗi người phỏng vấn một vị. Ta tính phát hành báo, tứ đại mỹ nữ làm tiêu điểm. Thuận tiện phỏng vấn thêm một ít danh nhân như đám người bệnh thần kinh, Y Dục Thành. Vạn sự khởi đầu nan, kì thứ nhất nhất định phải làm tốt.
«Hành lộ nan» tổ chức ba ngày, sau ba ngày đó, rất nhiều người bắt đầu rời đi. Thời điểm Phượng Thanh Hà đưa cơm cho ta có nói mọi người đã rời đi hơn phân nửa. Hiện nay trừ bỏ phái Nga Mi cùng lão cha thì tất cả đã rời đi rồi. Ngẫm lại, ta quả thật thất lễ, không có tiếp đãi người ta đàng hoàng, chỉ có cùng bọn họ ăn một bữa cơm mà thôi. Hôm nào bọn họ có tổ chức gì, nhất định phải tới cửa bồi tội. Lần này «Hành lộ nan» đúng là náo nhiệt và thành công, rất nhiều người tìm thấy đối tượng. Đáng nhắc tới là Thủy Vũ Mị, Thủy Vũ Mị đứng trên lôi đài, lập tức có nhiều người khiêu chiến, kết quả đánh ba ngày cơ bản không ai có thể trụ nổi trên lôi đài cùng nàng. Chỉ có một người kêu Liệt Hỏa cùng nàng đánh hơn nửa ngày, còn có thể cắt được một tà áo của nàng, tuy nhiên cuối cùng vẫn thua, có điều là thua vẻ vang. Tư Đồ Dạ cũng là danh nhân, điều kiện bản thân cũng tốt. Nghe nói, nữ đệ tử phái Nga Mi đều cùng hắn giao thủ, có mấy người còn quấn quýt không thôi. Còn có một tên gia hỏa còn muốn tìm ta khiêu chiến, đã bị Thủy Vũ Mị đánh bầm dập. Lúc sau, tên gia hỏa kia bị Phượng gia tỷ muội cùng Tư Đồ Dạ ngăn đón lại giáo huấn một chút. Dưới sự bắt buộc của Lục phóng viên, tên kia phải công khai giải thích, cũng hứa từ nay về sau không tìm ta nữa. Nghe nói, tên gia hỏa kia kêu Tôn Hổ. Nhìn xem, cấp dưới của ta rất biết bảo hộ chủ.
Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, là Y đại cô nương nhảy lên thượng đài, nàng vì ca ca nàng kiếm tẩu tử. Y Dục Thành đành bắt buộc phải đi lên, Cố đại tiểu thư lập tức cùng hắn luận bàn. Kết quả Cố tiểu thư bị họ Y một chưởng đánh bị thương, hơn nữa bộ vị kia vừa lúc là ngực. Y Lạc Lạc cô nương nhất định bắt ca ca phải phụ trách, Y Dục Thành thật sự không có biện pháp, liền đề ra biện pháp mang Cố Mộng Tình hồi Bách Thảo sơn trang dưỡng thương. Lý do là, Đường Môn quá xa, nàng bị thương không thể xóc nảy. Đối với sự tình nam nữ trong lúc đó, Y Dục Thành cố ý xem nhẹ người ta. Cố Mộng Tình giả vờ từ chối một trận, sau đó vui vẻ đáp ứng. Sáng sớm hôm sau, Y Lạc Lạc cô nương liền cầu ca ca mang theo tẩu tử cùng nhau về nhà. Đối với lời ước định cùng ta, nàng trực tiếp xem nhẹ. Có lẽ, nàng thật sự nghĩ thông suốt đi. Kỳ thật thiếu hiệp cùng nàng luận võ cũng không ít, đáng tiếc nàng không xem ai vào mắt.
Chỉ có môn chủ Phi Đao môn bộ dạng rất tuấn tú, võ công cũng tốt, nàng vẫn là không để ý tới tới cảm tình của người ta. Nghe nói, thời điểm nàng rời đi, vị kia Trương môn chủ còn tự mình hộ tống.
Chuyện xưa của ta và đại khối băng bị truyền thành nhiều bản, có nói tốt, cũng có nói xấu. Cơ bản rất nhiều người không tán thành chúng ta ở cùng một chỗ, lý do chính là: Chính tà đối lập. Bách Hiểu đường là trung lập, mặc kệ ân oán giang hồ, chẳng lẽ bọn họ không biết? Hôm nào ta hẳn nên thanh minh một chút. Cho nên, ta thích ai là chuyện của ta. Ta cùng tiểu sư muội đối đầu cũng là sự tình kinh điển, trước mắt cũng bị truyền khắp nơi. Là do ban đầu ta quá xúc động, vũ nhục nàng thành như vậy, còn đánh nàng suýt chết, đại khối băng không hận ta mới là lạ. (BL: Hàn ca hận tỷ mới là lạ thì có, hận thì vứt, nghĩ nhiều làm gì...)
Suốt ba ngày, ta đều cùng thế gian xa cách. Theo trí nhớ của ta, đây là lần ta trầm mặc lâu nhất, có lẽ về sau có thể ghi chép lại sự kiện này. Ta rất khó lý giải, một tên gia hỏa sống phóng túng như ta, làm sao có thể sống qua ba ngày này? Trong ba ngày này, ta suy nghĩ rất nhiều. Không riêng gì cảm tình, còn là phương thức sống về sau, phải quản lý Bách Hiểu Đường như thế nào. Chỉ chớp mắt, ta đã thành thủ lĩnh võ lâm đệ nhất bang phái, rất nhiều sự tình không giống với trước kia. Thời điểm vừa đến, không biết trời cao đất rông, muốn làm gì thì làm. Chính là bây giờ, ta làm cái gì cũng phải lo lắng hậu quả, lo lắng cho Bách Hiểu đường. Làm đường chủ thực sự phiền toái, có cảm giác bị tiểu Bạch lừa lên thuyền giặc. Vốn ta không muốn ra ngoài, là Ngân Đào nói cho ta, lão cha phải đi, muốn cùng ta cáo biệt, ta mới bảo nàng mới lão cha vào.
"Đại tiểu thư, Mộ Dung tiên sinh đến." Âm thanh ngọt ngào của Ngân Đào kéo ta ra khỏi trầm tư. Ta không có quen nàng bảo ta đường chủ, liền trực tiếp gọi ta tiểu thư, xem ra tiện hơn.
"Thỉnh hắn tiến vào đi." Ta sửa sang lại chút dung nhan. Ta mặc kiện quần áo màu vàng nhạt, cao quý thanh lịch, khí phái mười phần.
"Mộ Dung đường chủ." Cha vừa vào liền ôm quyền, thản nhiên nói. Lần trước bị Lục phóng viên nói đến xỉu, lần này thực tôn trọng.
"Cha, mời ngồi." Ta cũng rất lễ phép, chủ động đưa lão cha một ly trà.
Lão nhân ngồi trước mặt ta, thần sắc phức tạp, ta dùng ly trà che khuất ánh mắt, cố ý không thấy hắn.
"Ý Vân, ngươi hiện là nhất phái tông sư, phải học được cách châm chước và chừng mực." Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lão cha nói ra lời vô nghĩa, ta đương nhiên biết, điều này còn phải dạy sao?
"Ngày đó, ngươi cùng yêu nữ ma giáo cãi nhau, quả thực chính là nữ tử đanh đá (BL: Nguyên văn: bát phụ = bà tám??), đem thể diện của Mộ Dung gia quăng đi đâu." Hắn không giống trách cứ, chỉ thở dài.
Ta thản nhiên nói: "Ngày đó ta quá tức giận, ta sẽ có chừng mực, cha yên tâm."
Lão nhân nhìn ta, thở dài một tiếng: "Ý Vân, ta vẫn nghĩ tỷ tỷ ngươi là kiêu ngạo của Mộ Dung gia, không nghĩ ngươi ngày hôm nay thành tựu còn vượt qua tỷ tỷ, thậm chí còn muốn vượt qua cả ta." Thiết, xem nhẹ ta nhiều năm như vậy, hiện tại nhớ đến?
Ta thản nhiên nói: "Không có liên quan gì, hiện tại tỷ tỷ vẫn là kiêu ngạo của Mộ Dung gia."
"Ý Vân, ngươi cùng Mục Hàn trong lúc đó..." Lão cha nói một nửa, đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ta. Muốn hỏi thì hỏi, ghét nhất là như vậy.
"Muốn hỏi cái gì?"
"Hắn đối với ngươi thực sự tốt lắm sao? Giang hiền chất đối với ngươi cũng là tình thâm nghĩa trọng." Đáng ghét, chẳng lẽ đến để cùng ta bàn vấn đề tình cảm?
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của hắn. "Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biểu ẩm." (BL: Ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước.)
"Ý Vân, ngươi biết không, Mục Hàn giết qua bao nhiêu người? Làm bao nhiêu chuyện xấu? Hắn vì sao bị võ lâm chính đạo ghét bỏ? Có lẽ hắn lừa gạt tình cảm của ngươi, hắn muốn lợi dụng ngươi, khống chế Bách Hiểu Đường." Cha, ta bây giờ phát hiện sức tưởng tượng của ngươi rất phong phú.
Ta liếc mắt nhìn lão nhân nói: "Khi ta gặp hắn, cái gì ta cũng không có. Ta chính là nữ nhi không được Mộ Dung gia coi trọng, là khí phụ bị Giang Tử Ngang hưu. Hắn không hề tị hiềm ta, vẫn ở cùng ta, bảo hộ ta. Lúc ánh mắt ta không nhìn thấy, là hắn ở bên cạnh ta, cẩn thận bảo hộ, còn tìm thuốc cho ta. (Sở Sở: Ý chỉ xà đảm) Chỉ cần ta yêu cầu hắn nhất định làm được. Thậm chí vì ta, hắn không tiếc hy sinh tánh mạng bản thân. Nếu không có hắn thì không có ta ngày hôm nay. Là hắn cùng ta đi qua những ngày tháng đen tối nhất. Hắn là ai? Thiên hạ đệ nhị, đứng đầu một giáo, lại vì ta cái gì cũng đồng ý làm, ta không thể cô phụ hắn. Hôm nay ta danh chấn giang hồ, có người thích ta, ta có thể cho rằng là giả ý. Nhưng còn trước kia? Thời điểm ta không có bất cứ cái gì? Hoạn nạn mới có thể thấy chân tình." Nói như vậy mới phát hiện đại khối băng thực sự tốt lắm nha.
Lão cha nghe xong, thực thở dài: "Thật sự là oan nghiệt a." Hắn lại nói tiếp. "Hắn đối với ngươi thực sự tốt như vậy? Giang hồ đồn đại hắn lời nào cũng nghe theo ngươi?"
"Chỉ cần ta yêu cầu, hắn đều làm được." Tuy trước mắt vẫn chưa có, nhưng ta tin hắn sẽ làm được.
"Aiz, nếu lúc trước ta không đáp ứng hôn sự của ngươi cùng Giang Tử Ngang, sự tình có lẽ không phát triển đến bước này."
"Sẽ có, chúng ta nhất định phải gặp gỡ. Cho dù không có hôn sự, ta hôm nay vẫn sẽ là Mộ Dung đường chủ." Cho dù không có hôn sự, hắn vẫn xông vào phòng của ta, ta vẫn làm đường chủ, kết quả đều giống nhau. (BL: Sao mà giống được, không có hôn sự, tỷ không tự sát, ca cũng chẳng xông vào.)
Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ý Vân, nếu một ngày cha cùng hắn ở thế lưỡng lập, ngươi giúp ai?"
"Hai bên đều không giúp, Bách Hiểu Đường là trung lập."
"Ta hỏi chính là ngươi."
"Không biết." Ta đương nhiên giúp đại khối băng, ta cùng lão cha này không có quan hệ gì, phỏng chừng nữ nhi của lão sớm đã đầu thai.
"Ý Vân, ngươi khó xử a, ngươi biết không, những năm gần đây, hắn làm nhiều chuyện khiến võ lâm phẫn nộ, cha là thiên hạ đệ nhất, trang chủ Mộ Dung sơn trang, có nhiệm vụ duy trì võ lâm chính nghĩa." Duy trì chính nghĩa? Nói cho cùng, muốn nổi danh mới là thật.
"Cha nghĩ thế nào?" Không phải muốn khai chiến đi?
"Không phải ta nghĩ thế nào, là hắn lạm sát người vô tội." Hắn nào có? Hắn là vì báo thù mà thôi.
Ta nghiêm túc nhìn lão cha. "Không, hắn không phải là người như vậy."
"Aiz, ngươi bị hắn che mất hai mắt. Trên tay hắn toàn là máu tươi, cùng hắn ở một chỗ ngươi sẽ không hạnh phúc." Lão nhân hít vào một hơi, nói: "Hắn xuất đạo tám năm, cho tới bây giờ cũng chưa có ai từng thấy hắn cười. Một người ngay cả cười cũng không lại giết người như ma, ngươi sao có thể sống cùng hắn?"
"Không phải nói thời điểm hắn giết người sẽ cười sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn hắn giết ngươi?"
"Nào có, hắn thường xuyên cười a. Cho dù đôi khi ta tức giận đánh hắn, hắn cũng chỉ cười cười. Bình thường hắn đối với ta rất ôn nhu." Có đôi khi ta cũng có cảm giác hắn là ma quỷ.
Mộ Dung lão nhân có điểm tiêu hóa không thông, vội hỏi: "Ngươi thực sự dám đánh hắn?"
"Có gì không dám, mất hứng liền đánh hắn vài cái." Trước mắt thì chưa có thử qua, sau này mất hứng liền đánh hắn vài cái, võ công của hắn giỏi như vậy, đánh sẽ không chết.
Lão cha hoàn toàn lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu: "Aiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a."
Ta trợn mắt trắng dã: "Cha, bây giờ còn phản đối không? Yên tâm, có rảnh ta dẫn hắn về nhà bái phỏng. Đúng rồi, vài ngày tới có thể hắn sẽ đến nhà chúng ta cầu hôn, cha đừng đuổi hắn ra. Hắn tốt xấu gì cũng đứng đầu một giáo, cho hắn chút mặt mũi."
"Hồ nháo, nếu hắn dám đi, ta làm cho hắn không thể trở về. Ta đường đường là trang chủ Mộ Dung sơn trang, sao có thể nhận hắn làm tiểu tế." Lão cha lập tức trầm mặt, tức giận nhìn ta.
"Được a, vậy ta bảo hắn không đi Mộ Dung gia, trực tiếp đến Bách Hiểu Đường, dù sao ta hiện tại cũng là đường chủ của Bách Hiểu Đường, ở đâu chẳng phải cũng giống nhau." Ngươi không nể mặt ta, ta cũng không thèm nể mặt ngươi.
Thấy ta phát hỏa, lão nhân giọng điệu cũng hơi nhuyễn: "Nghe nói tính khí hắn rất xấu, có phải thường xuyên mắng ngươi?" Nghe nói, cũng là chưa từng nhìn thấy, giang hồ thật nhàm chán a.
"Không hề, nói nặng cũng chưa từng nói qua một câu, bình thường là ta mắng hắn. Hắn xem ta như bảo bối, ngậm trong miệng thì sợ tan, cầm trên tay thì sợ rớt." Thực sự tốt như vậy ta có chết cũng đáng giá, thật không biết hắn có thể vì chuyện của tiểu sư muội mà mắng ta không?
Lão cha lại lắc đầu, "Aiz, tình cảm thực sự là thứ không thể hiểu được..., chính là....."
"Chắc chắn, ta cả đời này phải ở cùng hắn, ta đã là nữ nhân của hắn." Ta thuận tiện làm cái thủ thế dừng lại, còn thực sự nói giùm hắn. Kỳ thật, trong lòng bắt đầu không yên, bệnh thần kinh làm sao bây giờ?
"Cái gì?" Lão cha khiếp sợ nhìn ta, hít một ngụm khí nói: "Đem tay áo kéo lên."
"Làm gì?" Ta nhất thời không phản ứng kịp, biểu tình thập phần ngu ngốc.
"Kéo lên." Lão cha rống to một tiếng.
"A?" Không xong, nói sai rồi. Nói cái gì ta là nữ nhân của hắn, ý của ta là nhận định hắn, cũng không có ý tứ khác.
Ta nhanh chóng đứng lên. "Cha, đói không? Ta cho người chuẩn bị cơm chiều." Ta căn bản không có cái thứ kia, lão cha không chừng sẽ mắng ta.
Lão cha thấy ta không động thủ, cố ý thay đổi đề tài, trong lòng đã hiểu rõ tại sao, run rẩy tát ta một bạt tai, lớn tiếng nói: "Không biết liêm sỉ."
Ta vỗ về mặt, lạnh lùng nhìn hắn: "Tức giận như vậy làm gì? Đánh chết ta là được rồi. Rõ ràng biết ta cùng hắn bỏ trốn, nên có tâm lí chuẩn bị, (Sở Sở: Nếu bỏ trốn, bình thường đều có cái kia...), ta còn tính mang ngoại tôn trở về gặp ngươi, đến khi đó không lẽ giết chết cả nhà chúng ta?" Cư nhiên dám đánh ta, hắn dựa vào cái gì? Hắn là cái gì của ta?
"Ngươi..." Lão nhân chỉ vào người ta, toàn thân đều run rẩy.
Ta chạy nhanh tới tủ tìm dược cao, vừa tìm vừa nói: "Ngươi chuẩn bị tâm lí làm ngoại công đi." Ta chính là làm cho ngươi tức chết.
"Aiz." Lão nhân khó thở xoa ngực: "Mộ Dung Nghĩa ta đã tạo nghiệt gì a?"
"Ngươi không có tạo nghiệt, là tích đức, nữ nhi của ngươi có thể mê hoặc giáo chủ ma giáo, đó là lợi hại." Ta tìm ra dược cao, vừa đứng trước gương thoa dược vừa chọc tức hắn.
"Aiz, đều trách ta đối với ngươi ít quản giáo." Nhìn thấy hắn ảo não lại tức giận, ta liền tức cười.
"Ta phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi mặc kệ ta, sẽ không có Mộ Dung đường chủ ngày hôm nay."
"Aiz, ngươi tự lo liệu đi, ma đầu kia nguy hại giang hồ, ta không thể ngồi yên không để ý đến." Hắn đi tới cửa, dừng lại cước bộ, "Làm đường chủ phải có bộ dáng của đường chủ, đừng làm Mộ Dung gia mất mặt. Nếu muốn cùng hắn ở một chỗ, bảo hắn mang ngươi cùng nhau thoái ẩn giang hồ." Ta mới nhậm chức liền thoái ẩn? Ta còn chưa chơi đủ đâu, về sau rồi nói.
Lão vừa mới đi không lâu, mỹ nữ tỷ tỷ đã chạy đến đây. Thời điểm nàng đi vào, ta còn đang thoa dược cao. Lão già chết tiệt, mạnh tay như vậy.
Mỹ nữ tỷ tỷ chạy vào, cười nói: "Ngươi cùng cha nói cái gì? Làm cho hắn tức giận như vậy?"