- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 32: Phiền toái tới
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
Đại thẩm đem bạc của ta thu lại: “Khách sáo cái gì, chỉ cần ngươi không chê thì liền ở lại.”
Đại thẩm vẫn là người tốt, cho ta phòng ở, lại cho ta đồ ăn. Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, đồ ăn tuy đơn giản nhưng thanh đạm.
Ăn cơm xong, ta liền lấy bồn nước tẩy sơ một chút. Phấn trên mặt đều phải dùng cân mà tính, trang điểm nhiều cũng không phải dễ chịu. Mới vừa đem mặt tẩy trong nước, lại nghe đại thẩm kêu một tiếng, ta mặt vẫn ướt đẫm, lao ra ngoài. Trong sân nhỏ cư nhiên có sáu người không rõ lai lịch. Mỗi người trong tay đều cầm binh khí, xem cách ăn mặc là người trong giang hồ. Đại thẩm sắc mặt trắng bệch chạy đến bên ta nói: “Bọn hắn là cường đạo?”
Ta lạnh lùng liếc bọn hắn nói: “Các vị có việc gì, không cần dọa đến người khác.”
Một kẻ từ phía trong đi đi tới, ôm quyền nói: “Mộ Dung cô nương, chúng ta phụng tôn chỉ đem ngươi về.” Thiết, lại tham võ công nhà ta?
Ta tao nhã cười: “Bằng các ngươi?” Trong lòng sớm đã đổ mồ hôi, ta hiện tại chân bị thương, lấy một địch sáu? Ta cười, tất cả sáu người lập tức lùi từng bước, đối phương vẫn là có chút e ngại. Dù sao trong giang hồ vẫn có tin đồn võ công của ta cao cường.
Một người thấy đồng bọn lui thì giận dữ nói: “Sợ cái gì, nàng có một người, chúng ta có sáu, xông lên.”
Xong rồi, xong rồi. Thừa dịp bọn hắn chưa động thủ ta cao giọng nói: “Ta chỉ có một người nhưng là còn có tứ đại hộ pháp.” Dọa bọn hắn, phải dọa cho bọn hắn chạy.
“Tứ đại hộ pháp?” Thanh âm cũng thay đổi, ma giáo tứ đại hộ pháp giang hồ đều biết danh nha.
“Chúng ta, chẳng phải vừa thấy hắn đi rồi sao?” Hay a, bọn chúng nghĩ bệnh thần kinh là tứ đại hộ pháp, thật biết nghĩ.
“Ngươi nghĩ Mục Hàn có thể cho ta ở một mình sao?” Ta bày ra bộ dáng không sao cả, trong lòng vẫn là lo sợ không thôi.
Một người đột nhiên nói: “Nếu thực tứ đại hộ pháp ở đây, chúng ta còn sống sao. Bắt nàng, bất chấp tứ đại hộ pháp.” Lần này chết thật rồi, sáu người oai phong tiến đến, ta vội lui ra sau, rút Phượng Vũ trên tóc ra, không chút lưu tình hướng tới bọn hắn.
Sáu người vốn không hề nghĩ đến ta lại có thứ sắc bén như vậy, nhất thời đều bị đả thương. Tây Dương kiếm của ta không phải mạo danh, không đem bọn hắn cắt thành thịt bằm xem như khách khí. Sáu người bị thương lúc này nhìn ta, đến động cũng không dám.
Ta vỗ tay nói: “Đừng nói tứ đại hộ pháp, chỉ mình ta các ngươi cũng không xứng. Ta khuyên các ngươi, trước hỏi thăm ta là ai, nếu động tới ta, ma giáo sẽ không buông tha, Anh Hoa cung sẽ không, Bách Hiểu Đường sẽ không. Ta Mộ Dung Ý Vân là có thù tất báo, các vị bắt ta thì cũng đem ta về nhà đi, có nghĩ sau này ta tìm tới báo thù không? Một khi ta tìm các vị báo thù, e rằng là họa diệt môn.”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Không nghĩ thế nào, đừng đem tin ta nói ra ngoài, nếu không, kiếm trên tay ta liền không phải đả thương các ngươi đơn giản như vậy.”
Vừa nghe ta nói hết, sáu người so với thỏ còn nhanh hơn đã sớm chuồn mất. Ta lúc này đỡ đại thẩm dậy nói: “Không có việc gì, có ta ở đây, không ai dám làm loạn.”
Đại thẩm hít một ngụm khí nói: “Không nghĩ cô nương cũng là đại nhân vật.”
“Cái gì đại nhân vật tiểu nhân vật, chỉ là một tiểu thư bình thường thôi.”
Ta nhìn lại trên người vương chút máu nói: “Đại thẩm, có thể lấy cho ta một bồn nước không, ta muốn tắm.”
“Có, được rồi, ta lấy cho cô nương.” Đại thẩm sắc mặt vẫn nhợt nhạt, sợ tới mức run rẩy.
Ta tự mình ngâm trong nước ấm, tẩy nhanh những vết máu còn vương trên người, trên mặt vẫn là lem luốc phấn, vừa rồi còn chưa có rửa sạch cộng thêm nước vào trông không khác gì diễn viên hí kịch.
“Ngươi không có việc gì đi.” Bên ngoài đột nhiên truyền vào một thanh âm.
“Ngươi không phải cút rồi sao? Muốn về tìm chết a. Bổn tiểu thư vừa rồi suýt nữa bị giết, cũng không cần ngươi quan tâm. Nghĩ bổn tiểu thư dễ bắt nạt a? Cút cho ta, ta không muốn thấy ngươi.” Thanh âm chán ghét đó đương nhiên là bệnh thần kinh, hắn nghĩ hắn là ai, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến. Vừa rồi có đánh nhau thì không thấy, đánh vừa xong hắn liền xuất hiện. Nếu là đại khối băng, căn bản sẽ không cho ta cơ hội ra tay.
“Ngươi… không nói đạo lí.” Có thể nhận ra hắn đang là phẫn nộ. Ta hừ lạnh.
“Ngươi từng nghe giang hồ đồn đại chưa? Mộ Dung Ý Vân là nữ nhân nói đạo lí sao? Ngươi lại là người nghe được đạo lí sao? Ta chính là chán ghét ngươi, chính là muốn mắng ngươi, không phục? Có giỏi thì giết ta!” Ta hừ hừ tiếp tục mắng, nếu không phải tại sao chổi là hắn thì ta có thể lâm vào tình cảnh này sao?
“Mộ Dung Ý Vân, ngươi thực không nói lí, ta trước kia hưu ngươi là đúng.” Hắn còn nói có đạo lí, hưu ta, hay hay. Ta giận đến mức hét lên: “Đi chết đi, nếu ngươi không phải rỗi công rỗi việc đi đòi cưới ta, ta lại phải tới nhà ngươi sao? Từ đầu tới cuối tất cả là do ngươi, ngươi muốn cưới ta, rồi trước mặt thiên hạ hưu ta, ta vì sao phải nể mặt ngươi, vì sao phải nói lí với ngươi? Ngươi không yêu ta lại tùy tiện muốn cưới ta, rồi một câu là hưu ta! Ta Mộ Dung Ý Vân tuy là nữ nhi yếu đuối nhưng không phải dễ ức hiếp!”
Kết quả ngày hôm nay tất cả đều vì hắn ban tặng, hắn còn dám nói? Bị ta nói một trận, bệnh thần kinh cũng không biết nói thế nào, có thể hắn thực sự hiểu bản thân gây họa, cuối cùng nói một câu: “Tắm rửa xong đi ăn điểm tâm.”
“Ăn no, ngươi không phải muốn ta ăn đến chết?”
Bệnh thần kinh giận quá mất khôn mắng: “Mộ Dung Ý Vân, ngươi vì sao cứ phản đối ta? Ta là sợ ngươi đói chết mua cho ngươi chút đồ ăn.” Mua cho ta đồ ăn, vì sao không nói một tiếng? Sợ ta đói chết mà không nghĩ tới ta có thể bị giết chết?
“Ngươi có đầu óc chút đi, muốn mua đồ ăn? Chẳng lẽ không biết trời đã tối? Ở địa phương này ngươi mua được đồ ăn gì, ta lại không ngu ngốc ngồi đây chịu đói?” Tìm cớ cũng không tốt. Cãi với hắn một hồi, ta cũng bớt giận, tắm cũng đã lâu, ta đứng dậy mặc quần áo, ngồi trong phòng soi gương chải đầu, bất quá không quên cùng bệnh thần kinh cãi nhau.
“Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, không cần nghĩ ta ngu ngốc, ngươi biết vì sao ta phải tắm rửa không?” Ta nói giết người vương máu dọa chết hắn.
Bệnh thần kinh thản nhiên nói: “Vừa rồi có vài người bại hoại muốn bắt ngươi, bị ngươi đánh chạy.”
“Hừ, hay a, bọn họ đến bắt ta thì là bại hoại, ngươi cũng là bắt ta lại là quân tử. Đừng nghĩ ta không có ngươi bên cạnh thì không sống nổi, chỉ cần không phải thập đại cao thủ, ta vẫn là không sợ ai đâu. Ai dám khi dễ ta, Mộ Dung Ý Vân sau này nhất định báo thù.”
“Tắm xong chưa?” Hắn chuyển đề tài.
“Xong rồi.” Vốn ta đã tắm xong từ hồi nãy, thuận miệng đáp. Vừa dứt lời, nghe được tiếng mở cửa, không xong, ta hiện tại không có hóa trang, trên mặt không có chút phấn bị hắn thấy liền xong. Ta liền vội chạy lên giường, đem chăn đắp lên mặt nói: “Ngươi thực sự là bệnh thần kinh, ta còn chưa mặc y phục, ngươi không nói một tiếng liền đi vào, nghĩ muốn làm gì?”