- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 16: Giang Tử Ngang thích Nguyệt Quang tiên tử?
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
"Như vậy..." Xem ra Phượng tiểu cô nương không hiểu.
"Cứ nói nguyên lời ta, hắn liền hiểu được."
"Phượng cô nương, như vậy đi." Mộ Dung Nhược Nhan nói xong liền đánh mắt cho những người xung quanh, lập tức có mấy người đến đỡ ta vốn đang bị điểm huyệt không thể động đậy.
"Được, ta sẽ chuyển cáo cho sư phụ, người yên tâm đi." Phượng cô nương ở phía sau ta kêu to.
"Mộ Dung cô nương..." Bệnh thần kinh ở phía sau chợt kêu to, nhưng mà ta giả vờ không nghe thấy. Phỏng chừng hắn sẽ không gọi ta, hẳn là kêu mỹ nữ tỷ tỷ.
Đương nhiên theo lễ, mỹ nữ tỷ tỷ xoay người, không lạnh không nhạt đáp: "Giang trang chủ có gì cần nói?" Bệnh thần kinh này rất vô lí, thực sự không cần nể mặt hắn như vậy.
Bệnh thần kinh xin lỗi nói: "Nhược Nhan thực xin lỗi." Nhược Nhan, hảo thân mật a, chẳng lẽ bọn họ cũng có tư tình...
Ta liếc mắt hắn một cái nói: "Có tật xấu."
Mỹ nữ tỷ tỷ nhìn ta với ánh mắt sắc như dao, lại ý bảo bọn hạ nhân buông ta ra, mấy người hạ nhân vừa thấy thì tựa như người máy được khởi động liền buông ta ra một cái.
Bệnh thần kinh nói: "Mộ Dung cô nương, thất lễ." Chưa quá môn đã bị hưu, một câu thất lễ liền xong chuyện? Nếu có thể để bổn cô nương hối hôn, trước mặt mọi người vũ nhục hắn một phen, rồi lại nói một câu xin lỗi, hỏi hắn có bỏ qua, có đồng ý không. Nhưng nhìn lại, lúc này hắn ở khá gần ta, tay đưa lên tạo dáng, ta nhìn rõ tay hắn bị thương, vậy ai đã giúp ta lúc đó?
Ta trực tiếp làm bộ như không nghe thấy, giọng nói chế giễu: "Cẩu nhà ai, không giữ cho tốt?" Nói xong trừng mắt nhìn hắn, bệnh thần kinh này, ta cùng hắn không đội trời chung. Một ngày nào đó, một ngày... ta sẽ phải báo thù này. Tiểu nữ báo thù nghìn năm không muộn, ta chính là vượt qua ngàn năm lịch sử tới tìm hắn báo thù, ngày đó, ta đánh chết hắn, hắn không chết cũng phải thành tàn phế.
Hắn tựa như xấu hổ nói: "Mộ Dung cô nương, Nguyệt Quang tiên tử không rõ hiện tại ở nơi đâu?" Bổn cô nương không phải đứng trước mặt ngươi sao, vừa hưu ta, giờ lại muốn tìm ta làm gì?
"Hừ không biết." Ta cảm thấy thái độ của người này không đúng lắm, nguyên lai có việc cần cầu ta.
Nhìn thấy hắn dường như giận muốn nổ, nhưng mạnh mẽ ngăn chặn cảm xúc của mình khiến sắc mặt khó coi, hắn nói: "Mộ Dung cô nương, chúng ta không hề có cảm tình, miễn cưỡng ở cùng một chỗ sẽ không có hạnh phúc. Nếu ngươi cùng Nguyệt Quang có tình tỷ muội, thỉnh nói cho ta nàng đang ở đâu?" Nguyên lai bệnh thần kinh cũng sẽ hạ thấp giọng, cũng biết hạ mình, ta còn tưởng hắn đi vào mái hiên thấp sẽ lật mái nhà lên chứ không chịu cúi đầu chứ. Thực sự là buồn cười, cư nhiên vì Nguyệt Quang, vì nữ nhân vừa bị hắn hưu, hắn có thể bất chấp lửa giận trong lòng. Nếu ta cho hắn biết ta cùng Nguyệt Quang chính là cùng một người, không biết hắn sẽ có biểu tình gì?
Ta liếc mắt một cái, giọng điệu hơi nhuyễn nói: "Nguyệt Quang tỷ tỷ nói trở về Bách Hiểu đường." Đi tìm đi, bổn tiểu thư không nghĩ Nguyệt Quang sẽ xuất hiện cho ngươi coi, tìm cả đời đi, cũng đừng hòng thấy.
Tiểu Bạch biết ngươi đối với ta như vậy, nhất định sẽ cho ngươi biết mặt.
"Đa tạ Mộ Dung cô nương." Bệnh thần kinh cũng biết nói hai chữ cảm ơn?
Ta cười lạnh: "Cút đi, đừng có chủ ý tới Nguyệt Quang tỷ tỷ. Cho dù ngươi tìm được nàng, Nguyệt Quang tỷ tỷ chỉ sợ sẽ không gặp ngươi." Ta cùng bệnh thần kinh không đội trời chung, sao có thể gặp mặt hắn?
Mỹ nữ tỷ tỷ dường như trong lòng minh bạch mọi chuyện, đối bệnh thần kinh nói: "Biểu ca, tâm tư Nguyệt Quang cô nương thì Ý Vân rất hiểu. Nàng nói như vậy thì chính là Nguyệt Quang không muốn gặp huynh. Ta khuyên huynh, đừng quá lưu luyến với Nguyệt Quang." Ông trời phù hộ, mỹ nữ tỷ tỷ cũng không nói gì lộ ra thân phận của ta. Khoan, từ từ... Nàng nói biểu ca?
"Nhược Nhan tỷ, ngươi cùng Giang trang chủ là... quan hệ gì?" Ta giống như quái vật, cao thấp đánh giá nàng.
Mỹ nữ tỷ tỷ thản nhiên nói: "Mẫu thân của ta chính là cô cô của hắn." Nguyên lai là như thế!
"Đi thôi, ta không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa." Ta nếu không bị điểm huyệt đạo thì đã sớm rời khỏi chỗ này rồi.
Nhược Nhan tỷ đem ta về khách điếm, giải trừ huyệt đạo. Ta buồn chán ngồi xuống, nói: "Tỷ tỷ, ngươi tính toán ta làm sao bây giờ?"
"Nhược Nhan đâu dám quản Nguyệt Quang tiên tử thế nào?" Tỷ cũng tức khí nói, Nguyệt Quang, Phi Hà, đều là tiên tử nha.
Ta liếc nàng một cái nói: "Tỷ tỷ, đừng quanh co lòng vòng, có chuyện gì nói thẳng."
Nhược Nhan ngồi đối diện ta, cười dài nhìn ta: "Muội muội, ngươi có võ công cổ quái?" Đừng cười như vậy, ta sởn gai ốc.
"Ta cùng Bách Hiểu Sinh là đồng môn, tỷ không biết sao? Ta tất nhiên học võ công từ đó." Ta tùy ý uống một ngụm trà, lời này nói ra cũng không phải giả, ta và Bách Hiểu Sinh đúng là đồng môn nha.
"Võ công của các ngươi tuyệt không giống nhau, Bách Hiểu Sinh không phải người Trung Nguyên, không ai biết sư phụ hắn là ai."
Không phải là muốn ta nói sư phụ ta là ai đó chứ. "Sư phụ nói ta không được nói tên người." Ta lại bày ra mấy chuyện ma quỷ.
"Không nói tên hắn?" Nhược Nhan nhíu mày. Hừ, gì chứ, ta nói ngươi tin sao? Sư phụ ta gọi là Sơn Bản Huệ Tử, lão bà của Thời Không đại thần, nói tin sao...
"Đúng, ta không thể nói ra người." Ta nhấp một ngụm trà lại nói.
"Không nói ra sao?" Mộ Dung Nhược Nhan phản ứng ngay, không tin nhìn ta nói: "Quỷ kế đa đoan, cho dù hỏi ngươi cũng không nói, người cùng Giang đại ca sao lại thế này?" Nàng cúng bát quái? Nhược Nhan thực đúng là thông minh, Phượng cô nương cho tới giờ còn chưa hiểu mấu chốt vấn đề nha. Cho dù có hiều thì cũng không dám hiểu, ai bảo nàng gọi ta một tiếng sư bá.
"Có thể như thế nào? Liền như vậy. Ta mua kiếm thì gặp hắn ở chợ, biết được hắn là bệnh thần kinh, nào ngờ hắn nhất kiến chung tình, chỉ là ta đánh giá quá thấp sức quyến rũ của bản thân thôi." Ta ngênh ngang tự đại nói, hiện tại ta đã hoàn toàn xác định bệnh thần kinh chính là thích Nguyệt Quang, mà cũng là thích ta rồi. Bởi thích ta nên mới hưu ta... Thiên hạ có đạo lí này sao?
Mỹ nữ tỷ tỷ cười khổ lắc đầu: "Giang đại ca còn không coi trọng mỹ nữ Y Lạc Lạc, cư nhiên lại xem trọng ngươi. Tiểu muội, ngươi... ta thật không biết phải nói thế nào mới tốt?" Y Lạc Lạc kia chính là đương kim đệ nhị mỹ nữ. Nguyệt Quang đương nhiên không thể bằng nàng.
Trong chốn võ lâm đệ nhất mỹ nữ đương nhiên là Nhược Nhan tỷ tỷ. Đệ nhị chính là Y Lạc Lạc. Đệ tam chính là Thủy Vũ Mị, đệ tứ Cố Mộng Tình. Hai người chiếm vị trí nhất nhì ta đều đã gặp qua, xem ra ánh mắt của người cổ đại cũng không đến nỗi kém. Còn đệ tam và đệ tứ... không biết hình dáng thế nào? Tiểu Bạch ăn nhiều rảnh rỗi, tự nhiên tạo ra cái mỹ nữ bảng gì đó, tính đùa giỡn mấy mỹ nhân sao?
Ta cười quỷ quyệt nói: "Tỷ tỷ, ngươi cũng nên tự đi tìm người ngươi thích a. Ngươi chính là đệ nhất mỹ nữ trong thiên hạ, chẳng lẽ không tìm thấy sao?" Nói xong còn ha ha cười.
Mỹ nữ tỷ tỷ khinh thường, liếc mắt một cái: "Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi, chiêu phong dẫn điệp?" (Hoa: có ý nói quyến rũ nam nhân như kĩ nữ... tỷ muội mà ăn nói cay độc quá TTTT).
"Ta nào có, ngươi đừng có trêu chọc ta được không." Uy, Mộ Dung Nhược Nhan, nói chuyện cho dễ nghe nha. Ta là người, bị nói như thế sao chịu được, ta cũng có tự trọng nha.
"Ý Vân, ngươi cùng Mục Hàn rốt cuộc sao lại như thế này?" Bị Bách Hiểu đường Nguyệt Quang tiên tử cứu ra khỏi ma giáo, chuyện tình này tỷ tỷ thông minh sao có thể tin tưởng.
"Chúng ta là như thế này..." Ta liền liều mạng nói, chính là đem chuyện hôm đó thế nào nguyên văn kể hết.
Mỹ nữ tỷ tỷ nghe xong, liếc mắt, giận nói: "Ý Vân, nguyên lai là như vậy, thế nói cho ta biết võ công của ngươi tại sao cổ quái thế?"
Thấy ánh mắt của nàng, ta biết nàng tuyệt không buông tha chủ đề này, thành khẩn nói: "Ngươi còn nhớ ta từng mất tích năm ngày không? Lúc đó ta ở dưới vách núi, kết quả được một cao nhân ẩn cư cứu. Ta cùng nàng nói ra chuyện buồn rầu trong lòng, nàng dạy ta một bộ kiếm pháp với một bộ quyền pháp. Cái bà bà đó cũng là sư bá của Bách Hiểu Sinh. Sư môn nghiêm khắc, chú trọng bối phận, ta liền trở thánh sư tỷ của Bách Hiểu Sinh." Lúc trước chẳng phải ta nói quần áo cùng kính mắt là được một lão bà đưa cho sao, liền thuận lí thành chương.
Mỹ nữ tỷ tỷ thấy ta ánh mắt thuần khiến, thực sự cũng bớt giận, bán tính bán nghi nói: "Ta nhìn kiếm pháp của ngươi, không phải mười năm thì cũng tám năm mới luyện được." Ơ hay, ta rõ ràng luyện có năm năm nha.
Ta đem cổ tay của mình ra nói: "Xem lại xem, ta một chút nội lực cũng không có. Kiếm pháp này thực ra học rất dễ, ta học ba ngày là hiểu hết. Ngoại nhân đều nghĩ ta là cao thủ. Kỳ thật ta là có Phượng Thanh Hà bảo hộ." Nói như vậy chỉ muốn xua đi nghi ngờ của tỷ tỷ. Hơn nữa cũng là mở một cửa sau để sau này có cơ hội chạy chốn. Nếu tỷ biết ta không có nội lực sẽ không có điểm huyệt ta. Chính là ý khinh địch a.
Nhược Nhan tỷ liền xem mạch tượng của ta nói: "Đúng, một chút nội lực cũng không có. Ta vẫn nghĩ ngươi muốn che dấu võ công của mình, không nghĩ ngươi thực sự không có công lực, cha từ nhỏ không dạy ngươi võ công, ngươi lại ở trong lúc đó có thể kì ngộ học được kiếm pháp kì quái, âu cũng là thiên ý." Cái gì mà kì quái, kiếm pháp Tây Dương chính tông của ta đó.
Nhưng nhìn lại, chuyện ta nói đã được tỷ tỷ tin rồi, ta liền tưởng tượng Nhược Nhan tỷ mọc thêm hai cái tai lừa thì nhịn không được muốn cười phá lên!